Bắc Tống Phong Lưu

Chương 570 : Họp thường niên (thượng)

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


Chủng Sư Đạo có thể dến Thái sư học phủ thật sự khiến Lý Kỳ rất vui. Hắn biết rằng sớm hay muộn gì thì Thái Kinh cũng sẽ xuất tướng lần nữa. Với tình cách của Thái Kinh, đến lúc đó nhất định đề bạt ông ta, cho người trợ giúp ông ta. Nếu Chủng Sư Đạo được trọng dụng, vậy thì đối với Đại Tống đó là một đại sự...



Đương nhiên cái này còn xa mới đủ, dù sao Chủng Sư Đạo cũng đã lớn tuổi rồi. Cho nên hắn vẫn cần những người trẻ tuổi như Nhạc Phi, Ngưu Cao vẫn chưa được trọng dụng này. Đó là những người tài tương lai của Đại Tống.



Nhưng những thứ này không thể vội được, nhưng có những việc khác thì lại rất gấp gáp, không thể để chậm trễ được, ví như việc “tạo người” chẳng hạn. Là một nhân sĩ xuyên qua, đầu tiên là hắn phải chứng minh được khả năng sinh dục của mình vẫn còn.



Sau khi ân ái với Qúy Hồng Nô một trận, Lý Kỳ lăn ra ngủ thật say. Lúc mơ màng mở mắt ra hắn thấy trời đã sáng rõ, bên cạnh đã trống không, chỉ còn lại một mùi thơm nhẹ. Hắn than nhẹ cười khổ nói:- Cô gái này đúng là ngày càng kỳ cục, dám chống lại cả Phó viện trưởng ta, thật là buồn cười.



Đêm qua hắn đã gây sức ép cho Qúy Hồng Nô lấy danh nghĩa Phó hiệu trưởng cho nàng nghỉ một ngày, nhưng không ngờ Qúy Hồng Nô hôm nay vẫn đến học viện.



- Cốc cốc cốc...



Lý Kỳ vừa định hỏi là ai thì chợt nhớ ra đây là phòng của Qúy Hồng Nô, cho nên vội vàng ngậm miệng lại. Tuy đa số người trong Tần phủ đều biết quan hệ của hắn và nàng nhưng nếu chẳng may người gõ cửa lại là Bạch Thì Trung thì cũng nguy to, cho nên vẫn phải cực kỳ thận trọng.



- Cốc cốc cốc



Tiếng gõ cửa lại vang lên, có tiếng của Trần đại nương:- Lý sư phó, Lý sư phó có ở bên trong không?



Lý Kỳ thở phào một hơi đáp lại:- Có. Có chuyện gì không?Trần đại nương là tâm phúc của hắn, đương nhiên không cần phải e dè nhiều.



- ồ, Ngô chưởng quầy đến, bảo tôi đến gọi cậu đi họp thường niên.



Đúng rồi, hôm nay còn phải tham gia cuộc họp thường niên. Ai da, sớm biết thế này thì hôm qua mình cũng đừng khoe anh hùng nữa. Lý Kỳ ảo não gãi đầu. Cuộc họp thường niên đã thành truyền thống của giới tửu lâu, về tình về lý hắn đều phải tham gia, hắn nói:- Bà đợi một chút, tôi sẽ ra ngay.



Hắn vốn định nhảy xuống giường nhưng không còn sức, chỉ có thể bò xuống, không khỏi than thở một tiếng, trong lòng đã tính thực đơn của hôm nay tồi, bào ngư, nhân sâm, nấm linh chi. Rửa mặt xong, sau đó mặc quần áo liền đi ngay ra ngoài.



Lúc đi ra ngoài, Lý Kỳ đột nhiên nói:- Đại nương, sao bà biết tôi ở trong này?



Trần đại nương ngượng ngùng nói:- Là thế này, lúc trước tôi đến phòng ngài để gọi, thấy ngài không ở trong phòng, sau đó phu nhân nói ngài ở đây.



- Thì ra là thế.Lý Kỳ gật gật đầu nói nhỏ:- Lẽ nào tối hôm qua phu nhân lại rình trộm mình sao?



Rình trộm? Làm sao mà phu nhân lại biết chuyện này được nhỉ? Mà vì sao ngài ấy lại nói vậy? Trần đại nương là người thật thà, cũng dần dần bị Lý Kỳ làm cho u mê, đúng là gần mực thì đen.


Lý Kỳ trợn mắt lên:- Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ông lại thấy có người tự nhiên đi nguyền rủa nhà mình bị trộm sao?



Thái Mẫn Đức ngượng ngùng nói:- Ta còn tưởng công tử chỉ tìm cái cớ.



Lý Kỳ hừ nói:- Gặp phải nhiều chuyện lớn như vậy, tôi còn cần phải tìm cớ sao?Hắn muốn bổ sung một câu, nhưng lại ngại phu nhân ngồi ngay ở bên.



- Đúng vậy, đúng vậy.Thái Mẫn Đức gật đầu đứng lên nói:- Nếu đã như vậy thì Thái mỗ về đây.



Lý Kỳ bực bội nói:- Oa, Viên ngoại, ông cũng không biết thông cảm gì cả. Nhà tôi có trộm, đến một câu an ủi ông cũng không có. Tốt xấu gì chúng ta cũng là hàng xóm mà.



Ngươi có nhiều tiền như vậy bị trộm một chút thì có sao. Trong lòng Thái Mẫn Đức không cho là đúng nhưng ngoài miệng ngượng ngùng nói:- Thật là xin lỗi, Thái mỗ thực sự lấy làm tiếc.



Lý Kỳ nhấc tay nói:- Thôi đi, thôi đi. Ông nói như vậy càng khiến tôi thấy ông không đồng cảm mà chỉ có dối trá thôi.



Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân nghe thấy suýt nữa thì bật cười thành tiếng.



Thái Mẫn Đức sửng sốt cười khổ nói:- Đây không phải là cậu đang thực sự muốn chọc ghẹo ta sao, cũng được. Thái mỗ ta tự đi trước.Dứt lời lão ta liền lắc đầu rời đi.



Lão ta vừa đi thì đột nhiên Tần phu nhân hỏi:- Nhà ngươi bị trộm thật sao? Sao ta không nghe ngươi nói?



Hôm nay đây là lần đầu tiên Tần phu nhân mở miệng nói chuyện với Lý Kỳ.



Ây da, quên mất là chỗ này vẫn còn những nhân sĩ chưa rõ tình hình. Lý Kỳ cười nói:- Sao có thể chứ, ai mà dám đến nhà tôi ăn trộm, không phải là muốn tìm cái chết sao? Tôi lừa bọn họ thôi.



Tần phu nhân nhăn mày sầm mặt lại nói:- Vậy ngươi mua chó khắp nơi làm gì?



- À, để làm món mới.



Lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng pháo vang lên.



Lý Kỳ ngạc nhiên nói:- Đốt pháo làm gì?



Tần phu nhân lườm hắn nói:- Không hiểu ngươi hồ đồ thật hay giả vờ hồ đồ nữa. Mở cuộc họp thường niên thì đương nhiên là phải đốt pháo rồi.