Bắc Tống Phong Lưu

Chương 613 : Kỳ binh

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Trịnh Dật cười ha hả hướng Tần phu nhân chắp tay nói:



- Tam nương tài trí hơn xa ta rồi, khâm phục khâm phục.



Tần phu nhân liếc mắt nhìn y, buồn bực nói:



- Nhị ca, sao ngay cả huynh cũng giễu cợt ta.



- Làm gì có, làm gì có, điều ta nói đều phát ra tự đáy lòng.



Trịnh Dật cười cười lắc đầu.



Lúc này mọi người trầm trồ khen ngợi tản đi, mọi người ai cũng bình tĩnh lại bắt đầu xì xào bàn tán, chủ đề của họ chính là Tần phu nhân, vì Tần phu nhân từ khi gả vào Tần gia đến nay chỉ ở trong văn đàn mai danh ẩn tích cho nên nhiều người không biết nàng tài hoa như thế, nhưng có một vài tài tử hơn lớn tuổi một chút đã từng được biết đến phong thái của nàng.



- Đó không phải là Tần phu nhân của Túy Tiên Cư sao? không ngờ được nàng ta lại lợi hại như vậy.



- Vậy ngươi không hiểu gì rồi, mấy năm trước đây Tần phu nhân đã là đệ nhất tài nữ Đông Kinh tương đương với Lý nương tử, chẳng lẽ chúng ta có thể so sánh được sao?



- Ôi nhớ năm đó Tần phu nhân và Trịnh nhị ca hai người là trai tài gái sắc, một đôi đẹp ở kinh thành, hơn nữa tại đại hội hai người kết hợp khá ăn ý, không ngờ nhiều năm không gặp hai người bọn họ vẫn ăn ý như thế.



- Ái chà, vậy ngươi hãy nói xem vì sao lúc trước Tần phu nhân lại được gả vào Tần gia này?



- Làm sao ta biết được, sao ngươi không hỏi bọn họ ấy.



Trịnh Dật nhướng mày tựa hồ như không thích những người ngôi lê mách lẻo đó.



- Có lẽ ta thật sự không nên tới đây.



Sắc mặt Tần phu nhân có vẻ khó chịu, than nhẹ một tiếng hướng tới Trịnh Dật cùng Mạc Hành thi lễ nói:



- Thật có lỗi, ta phải trở về, xin cáo từ.



Mạc Hành còn muốn giữ lại nhưng Tần phu nhân đã xoay người rời đi, căn bản không cho y cơ hội nào.



Trịnh Dật nhìn bóng lưng của Tần phu nhân chỉ than nhẹ, ánh mắt trở nên ảm đạm.



Lý Kỳ ngồi ở đình đài nhìn thấy Tần phu nhân đến cửa rồi tiến ra đón, hắn cười ha hả nói:



- Phu nhân chúc mừng, chúc mừng. Đáng tiếc, đáng tiếc.Bạch Thiển Dạ nghe hắn ta nói chúc mừng, rồi nói đáng tiếc, nàng hiếu kỳ hỏi:



- Đại ca, đáng tiếc chuyện gì?



Lý Kỳ cười hì hì nói:



- Đáng tiếc là phu nhân được Phượng chứ không phải Long.



Tần phu nhân mở lớn hai mắt nói:



- Ngươi nói bậy gì thế? Ta đi tranh giành phượng đều vì ngươi cả.



- Vì ta sao?Lý Kỳ làm ra vẻ sợ hãi, lập tức ngại ngùng nói:
- Ồ, vậy các ngươi ở nơi này làm chi?



- Chúng tôi nhận lệnh Thái úy đến đây, ồ Phó soái mời vào, Lương Thái úy chờ ngài đã lâu rồi.



Không có tiểu kê kê sao? Lý Kỳ ồ lên một tiếng sau đó nghi hoặc không ngừng lên trước, vừa mở cửa đã thấy Lương Sư Thành bước tới, Tần phu nhân đi phía sau.



- Ô, Lý Kỳ ngươi cuối cùng đã về, chúng ta đang định tìm ngươi đây.



Lương Sư Thành kích động nói.- Tìm ta sao?



Lý Kỳ nghi ngờ nói:



- Thái úy, đại nhân tìm ta có chuyện gì không?



Lương Sư Thành ồ lên vài tiếng bỗng nhiên nói:



- Quan yến sử Lý Kỳ tiếp chỉ.



Tiếp chỉ sao? Lý Kỳ nhanh chóng quỳ xuống thi lễ.



Lương Sư Thành lại nói:- Hoàng thượng có chỉ, lệnh Quan Yến sử Lý Kỳ ngày mai tiến cung nghị sự.



Tiến cung nghị sự? Có chuyện đại sự gì chứ? Vẻ mặt Lý Kỳ ngạc nhiên nhìn Lương Sư Thành.



Lương Sư Thành hắn giọng nói:



- Quan Yến Sử, tiến lên một bước rồi nói.



Lý Kỳ nao nao nhìn Lương Sư Thành nhỏ giọng nói:



- Thái úy, thật sự có chuyện gì xảy ra vậy?



Lương Sư Thành nhỏ giọng nói:- Lý Kỳ, ngươi cũng biết Đại Tống ta và Kim quốc cùng tranh giàng Yến Vân?



- Cũng có nghe qua.



- Vậy thì tốt rồi, hôm nay sứ thần Kim quốc đã đến kinh thành, Hoàng thượng lệnh ngươi ngày mai đến giúp Tương Vương đàm phán cùng sứ thần.



Lý Kỳ kinh hãi nói:



- Nhưng ta chỉ biết chút ít thôi, cụ thể thế nào không rõ.



Lương Sư Thành nói:



- Việc này Hoàng thượng cũng biết cho nên Hoàng thượng mới để ngươi trợ giúp cho Vương Tương, dù ngươi không nói lời nào cũng không sao dù sao cũng có Vương Tương cùng Triệu đại nhân rồi, nhưng Hoàng thượng vẫn hi vọng người có thể làm Kỳ binh có thể chiến thắng được.



- Kỳ binh?



Lý Kỳ cố hít một hơi nói.