Bắc Tống Phong Lưu

Chương 614 : Tranh luận (thượng)

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Kỳ binh sao? Lão tử con mẹ nó chỉ thích bộ binh, đồ chó hoang, nhìn lão tử từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống binh không, gọi Kỳ gia thì còn tạm được, đúng là không có trâu thì bắt chó đi cày a, sớn biết thế này ta đã đồng ý với Cầu ca rồi, ít nhất có thể chuẩn bị mấy ngày, đúng là bị lừa rồi.



Lý Kỳ không biết nên nói Tống Huy Tông rất chú ý đến hắn hay mắng Tống Huy Tông là một hôn quân, thật sự không ngờ lệnh hắn làm kỳ binh, hắn ngượng ngùng nói:



- Thái úy, có câu này không biết ta có nên nói ra hay không?



Lương Sư Thành nói:- Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi cứ nói đừng ngại.



Lý Kỳ thở dài nói:



- Nói vậy, Thái úy cũng biết ta và con của Vương Tướng là Vương Tuyên Ân có ân oán, để ta giúp Vương Tướng có phải có chút không ổn không?



- Nói bậy.



Lương Sư Thành nghiêm mặt nói:



- Chuyện quốc gia đại sự Vương Tướng sao có thể mang ân oán cá nhân vào đây, về điểm này ngươi cứ yên tâm.Nói cũng đúng, chỉ nói thế chứ sao lão ta có thể làm khó dễ được hắn, Lý Kỳ gật đầu nói:



- Thái úy nói đúng, có lẽ ta đa nghi quá.



Lương Sư Thành ừ một tiếng nói:



- Tuy nhiên ngày mai ngươi nhất định phải chú ý đến lời nói hành động của mình, thà không nói không nên nói sai có biết không?



- Biết, biết.



- Tốt lắm, chúng ta trở về cung phục mệnh.- Thái úy đi thong thả.



Tiễn Lương Sư Thành về, Lý Kỳ vào tiền sảnh mang chuyện này nói với Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ các nàng, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì cơ mật không cần phải giấu diếm.



Sau khi Tần phu nhân nghe xong lúc này bắt đầu nói:



- Chuyện này sao có thể được, sao Hoàng thượng phái ngươi đi được?



Lý Kỳ vốn không muốn đi nhưng khi Tần phu nhân nói như vậy trong lòng bực bội hỏi:



- Phu nhân, ngươi nói cái gì? Phái ta đi thì sao? Ta tốt xấu gì cũng có danh là Gia Cát đấy!



Tần phu nhân trợn mắt nói:



- Sợ biệt danh này do ngươi tự phong thôi, so với có năng lực thì ngươi gây rối còn tài hơn. Ngươi hãy nghĩ lại trước kia dù ngươi tham gia yến hội hay đi đàm phán thì ngươi không gây chuyện sẽ không bỏ qua nhưng đó là chuyện làm ăn nên không sao, còn hiện giờ ôi thôi rồi...



Bạch Thiển Dạ nghe nói cũng cau mày:



- Đại ca, hãy để muội trở về hỏi nương muội xem có biện pháp gì không?



- Miễn đi.Lý Kỳ khoát tay nói:



- Thất nương, muội đừng nghe phu nhân đoán mò, hơn nữa nếu nương muội có biện pháp đã sớm cho cha muội đi rồi đâu đến lượt ta, đến lúc đó chỉ sợ mẹ muội nói ra tám chữ "không được tham công, nói năng thận trọng".



Tần phu nhân gật đầu nói:



- Đó cũng là một biện pháp nhưng nói năng thận trọng đối với người ngoài thì dễ dàng nhưng đối với ngươi thật khó hơn lên trời, ta có linh cảm ngày mai ngươi sẽ lại gây chuyện.



Phu nhân này đúng là một người ăn nói xui xẻo, Lý Kỳ tức giận nói:- Ta cũng có dự cảm đêm nay nhất định phu nhân sẽ cầu khẩn, suy nghĩ không yên, trằng trọc suốt đêm không thể nào ngủ được.




- Hân hạnh, hân hạnh.



Lý Tĩnh và Vương Thứ Độ chắp tay đáp lễ nói:



- Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.



Nhưng giọng điệu gã thật sự khá ngạo mạo, so với Hột Thạch Liệt Bột Hách thì hơn nhiều.



Còn vì Tản Lư Mẫu kia lại càng khoa trương hơn, chỉ ừ một tiếng bỗng nhiên đưa tay chỉ hướng Lý Kỳ dùng tiếng Hán nói:



- Ta nghe Hột Thạch Liệt nói người đầu bếp có tên là Lý Kỳ thắng Tứ quốc yến đó là vị Quan Yến Sử này à.



Vương Phủ gật đầu nói:



- Chính thế, chính thế.



Tản Lư Mẫu có vẻ không tin nói:



- Một đầu bếp như hắn thì đến đây làm gì?



Giọng điệu gã ta nói vô cùng khinh thường.Mịe. Tên này đúng quá kiêu ngạo. Mặt Lý Kỳ nhăn lại nhưng việc này khá trọng đại nên hắn chỉ chột dạ một chút rồi cố nhịn.



Triệu Lương Tự bỗng nhiên nói:



- Nghi lễ của Đại Tống ta không cho phép bất kỳ sơ suất nào, nếu Thánh Thượng của triều đình ta đã phái Quan Yến Sử đến đàm phán cùng các vị thì tất nhiên người cũng đã suy nghĩ chu toàn, dù sao Quan Yến Sử cũng là quan tứ phẩm của triều đình, Triệu mỗ thấy không có gì là không ổn cả.



Những lời nói này vang vang mạnh mẽ, nhưng gã ta là người thường xuyên giao tiếp cùng người Kim nên biết rõ được mức độ.



Lý Tĩnh cười ha hả hời hợt nói:- Triệu đại nhân, Quan Yến Sử cũng đừng trách móc, Tản Lư Mẫu đại nhân chỉ tò mò hỏi qua thôi.



Vương Phủ vội cười nói:



- Không sao, không sao Lý sứ thần khách khí quá.



Lý Kỳ nghe lời nói của Triệu Lương Tự trong lòng cũng hiểu đôi chút, hắn cười tủm tỉm nói:



- Không sao, không sao Lý sứ thần nói quá lời, vị ngốc huynh này là người quang minh lỗi lạc, ăn ngay nói thẳng so với những hạng người có suy nghĩ mà dối trá gạt người thì tốt hơn nhiều, ta khâm phục còn không hết sao có thể trách móc chứ?Khóe miệng Triệu Lương Tự mím lại thầm nghĩ tên Quan Yến Sử này quả thật không phải người dễ bị bắt nạt.



Lý Tuấn nghe Lý Kỳ nói những lời này nhất thời chưa kịp phản ứng, hơi trầm ngâm liền tỉnh ngộ, ái chà, không phải hắn vòng vo tam quốc mà mắng Tản Lư Mẫu đại nhân nói chuyện không suy nghĩ sao? Vẻ mặt tức giận vô cùng, đang định mở miệng thay Tản Lư Mẫu lấy lại công đạo chợt nghe Tản Lư Mẫu nói:



- Lời này ngươi nói không sai, thần dân nước Kim ta ai cũng như thế, chỉ có người Nam triều này lễ nghi phiền phức thật sự nhìn đã đáng ghét rồi.



Lý Kỳ cười hì hì nói:



- Đúng vậy, đúng vậy.Lý Tĩnh âm thầm tức giận, nếu Tản Lư Mẫu đã nói như vậy hắn chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch bất đắc dĩ nuốt cục tức vào trong. Kỳ thật hắn cùng Vương Thứ Độ đều là cận thần của Liêu quốc, Liêu quốc sớm bị Hán hóa, bọn họ đối với văn hóa Đại Tống hết sức quen thuộc cho nên A Cốt Đả mới có thể phái bọn họ đến sứ Đại Tống, hơn nữa hai người bọn họ dù sao cũng là hàng thần, hơn nữa lại quy hàng không lâu nên A Cốt Đả không yên tâm giao đại sự cho hai hàng thần xử lý, không ngờ lại phái thêm Tản Lư Mẫu theo để giám thị bọn họ.



Tên Tản Lư Mẫu này thật sự cũng không ngốc lắm, hơn nữa lại là người Nữ Chân chỉ nói được ít Hán ngữnếu không A Cốt Đả đã không phái gã đến giám sát, chỉ có điều gã ta không rõ Hán ngữ hơn nữa lúc này Lý Kỳ lại cố gắng nói nhanh lại dài, gã ta sao có thể phản ứng được cho nên mới bị Lý Kỳ đùa giỡn.



Vương Phủ nhíu mày hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ ra hiệu hắn thấy tốt thì làm không thì thôi.



Nhưng lúc này bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng the thé:



- Hoàng thượng giá lâm!