Bắc Tống Phong Lưu

Chương 615 : Tranh luận (trung)

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Một lát Tống Huy Tông mặc long bào đi vào, Lương Sư Thành đi theo sau.



- Vi thần bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Lý Kỳ, Vương Phủ, Triệu Lương Tự hành lễ nói, ba vị sứ Kim hướng Tống Huy Tông thi lễ theo lễ nghi nước Kim, một chút cung kính đều không có.



Tống Huy Tông ngồi trên long ỷ, uy nghiêm nói:



- Chúng ái khanh bình thân.



- Tạ ơn Hoàng thượng.Tống Kim hai bên đứng hai phía.



Lý Kỳ ngẩn đầu lên thấy khuôn mặt Tống Huy Tông mang theo niềm u sầu, thầm than ngươi muốn tranh giành chút khí, lúc này cũng không còn đường xoay sở rồi.



Tống Huy Tông nhìn lướt qua mọi người thấy Triệu Tĩnh, Vương Thứ Độ vẻ mặt giận dỗi, Tản Lư Mẫu có vẻ mặt ngạo ngễ, còn Lý Kỳ thì vẻ mặt tươi cười, trong lòng có chút bất định thầm nghĩ không lẽ hắn ta đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Ho nhẹ một tiếng nói:



- Ba vị quý khách vì tình hữu nghị hai nước Tống Kim mà không ngại cực khổ đi đường xa đến trẫm vô cùng cảm kích.



Lý Tĩnh gật đầu nói:- Bệ hạ nói hơi quá rồi, đây là bổn phận của chúng tôi.



Tống Huy Tông khẽ mỉm cười nói:



- Triệu ái khanh.



- Có vi thần.



- Vừa rồi ngươi đi sứ Kim quốc có thu hoạch gì không?



Triệu Lương Tự sợ hãi nói:



- Vi thần đã phụ thánh ân, kính xin Hoàng thượng giáng tội.Thời đại này các đại thần trong triều không khác gì những diễn viên, vừa mới bình tĩnh đó rồi chợt như họa đổ ập đến thật sự hắn không nuốt nổi. Lý Kỳ cảm thấy hành động của hắn và bọn họ thật sự còn kém xa.



- Hả?



Tống Huy Tông quay đầu nhìn phía đám người Lý Tĩnh.




- Hoàng thượng, người nghĩ thế nào?



Tống Huy Tông thở dài định mở miệng nói, chợt nhớ đến một người từ nãy giờ vẫn chưa nói gì, hai mắt ông ta nhìn về phía Lý Kỳ, vẻ mặt ông ta buồn bực nói:



- Quan Yến Sử có ý gì không?



Lý Kỳ lúc này đang thầm mắng chửi bọn chúng, căn bản không chú ý tới.



Tống Huy Tông thấy Lý Kỳ không phản ứng gì, trầm giọng nói:- Quan Yến Sử có ý gì không?



Triệu Lương Tự khẩn trương kéo ống tay áo của Lý Kỳ, Lý Kỳ hơi ngẩn ra vội hỏi:



- Chuyện gì?



Trong lòng Tống Huy Tông thầm giận nhưng hiện giờ không còn tâm trạng so đo chuyện này với hắn, nói:



- Ngươi đối với việc này thấy thế nào?



- Hả?Lý Kỳ trợn hai mắt nhìn Tống Huy Tông.



Tống Huy Tông có vẻ giận nói:



- Trẫm lệnh ngươi tiến đến đàm phán, cũng không phải để ngươi đứng ngớ ra đó.



Trời, ngày hôm qua không phải tên lính kia nói thế sao? Nói hắn có quyền im lặng, Lý Kỳ thật sự rất khó xử liếc mắt nhìn Tống Huy Tông một cái ra hiệu không nói gì được không.



Tống Huy Tông hơi hơi trừng mắt ra hiệu hắn không nói cũng không được.



Chết tiệt, đưa sọt lớn tới để chui vào à, đến chùi đít cho bọn ngươi à, các ngươi thật sự vô sỉ thế sao?Lý Kỳ gãi đầu thầm nghĩ, là ngươi bảo ta nói, nếu nói có gì sai thì đừng trách ta. Hiện giờ hắn không rõ chuyện này đầu đuôi thế nào, sau khi cân nhắc một phen hắn liếc mắt nhìn về ba vị sứ nước Kim, nhìn vẻ ngạo mạn của bọn họ thầm nghĩ dù sao với tình trạng này rồi rõ ràng vò đã mẻ lại sứt cần mạnh mẽ một chút, thua tiền nhưng không thể thua người. Đột nhiên hắn cười ha hả khiến mọi người nơi này hoảng sợ, chỉ nghe hắn cao giọng nói:



- Ta sớm nghe người Kim hung ác, không lý lẽ, không ngờ thủ đoạn lật phải trái cũng rất cao siêu, da mặt lại dày như thế, thật sự tại hạ rất mặc cảm a.



Trong lòng Vương Phủ cả kinh suýt chút nữa tim nhảy ra ngoài, tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì?