Bắc Tống Phong Lưu

Chương 616 : Tranh luận (hạ)

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Lời nói của Lý Kỳ không phải khiến người ta kinh ngạc mà khiến người ta sợ hãi.



Tống Huy Tông hối hận rồi, ông ta vừa rồi hy vọng Lý Kỳ có thể xoay chuyển cục diện, không ngờ Lý Kỳ vừa mở miệng đã nói thế, trực tiếp khiến cuộc đàm phán đi vào ngõ cụt. Hai mắt ông ta tức giận đến bốc hỏa căm tức nhìn Lý Kỳ nhưng hắn làm ra bộ như vô tội, như bất đắc dĩ vậy.



Vương Phủ phẫn nộ quát:



- Quan Yến Sử ngươi nói gì thế? Còn không mau lui ra.



Lý Kỳ nghe nói thế cười nói:- Hạ quan tuân mệnh.



Nhưng hắn vừa dứt lời Lý Tĩnh liền chỉ vào Lý Kỳ môi run run nói:



- Ngươi vừa nói cái gì?



Lý Kỳ tủm tỉm cười:



- Ngươi nghe nói không rõ à, ta cần lặp lại lần nữa cho ngươi nghe kĩ không, ta nói người Kim các ngươi thô bạo ngang ngược, đổi trắng thay đen, da mặt lại dày.



Hắn cười thầm, có vẻ lời nói của hắn cũng theo vần theo điệu đấy chứ!



Vương Phủ nghe nói mồ hôi lạnh toát trầm giọng nói:- Lý Kỳ, ngươi cũng không nhìn đây là nơi nào sao? Sao ngươi dám làm càn thế, mau xin lỗi các bị khách quý đi.



Lý Kỳ hai tay phất lên vô tội nói:



- Vương tướng, vừa rồi vị ngốc huynh kia có nói lễ nghi Đại Tống ta phiền phức đáng ghét nên nói mới nói thẳng thế, cũng vì ta tôn trọng ngốc huynh thôi.



Tản huynh? ngốc huynh? Khóe miệng Tống Huy Tông co quắp lại, không cản chuyện này lại thì cục diện không thể nào kiểm soát khiến Lý Kỳ làm làm kết cục trở nên tệ hơn.



Tản Lư Mẫu tức giận cũng bắt đầu mắng quang quác tiếng chim của gã.Lý Kỳ nghe không hiểu nên mặc kệ gã nói.



Vương Thứ Độ cũng chỉ vào đám người Vương Phủ hét lên:



- Được, được xem ra các ngươi không có thành ý đàm phán cùng chúng ta, sau khi ta trở về nhất định bẩm báo, các ngươi chờ xem.
Lúc trước A Cốt Đả chỉ đến một vạch một đường vạch từ núi ra, nào ngờ nhiều như thế.



Vương Thứ Độ gật đầu nói:



- Không lẽ có gì sai sao?



- Thực sự sai lầm rất lớn.Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Đầu tiên ta muốn nói rõ một chút từ khi đại Tống chúng ta dựng nước đến nay, chưa từng thừa nhận mười sáu Châu Yến Vân thuộc Liêu quốc, huống chi địa khu này tồn tại nhiều tranh luận, hành vi của Liêu quốc ở địa khu Yến Vân chúng ta cũng không thừa nhận, bao gồm cả địa khu Yến Vân, các địa phương tên Tây Kinh gì đấy chúng ta cũng không thừa nhận, chúng ta vẫn sử dụng vùng đất này đúng với mệnh danh của người Hán. Nói về nghi thức thì địa danh có thể tùy tiện nói nhưng trong trường hợp chính thức sử dụng chúng ta vẫn phải căn cứ theo tên gọi của người Hán cũ. Ở nước chúng ta người Hán trước kia sử dụng thế nào đều có ghi lại trong sử sách, Yến Kinh trước kia bao gồm cả Vân Châu và những nơi khác, mặc khác Bình, Loan và những nơi khác cũng thuộc đất người Hán, điều này chúng ta có thể cung cấp sử sách để chứng minh, Hoàng thượng chúng ta cũng vì căn cứ theo sử sách của Đại Tống mới ghi như thế, thế thì có gì sai? Ấy thế mà các ngươi cầm sách của Liêu quốc đến chứng minh đất đai của Đại Tống ta như thế có buồn cười quá không?



- Như vậy cũng tốt hơn so với chúng ta bắt trộm con trai các ngươi đi rồi sửa tên là Vượng Tài, sau đó đứa nhỏ này lại bị một người khác ôm đi, gã nói con ngươi không gọi là Vượng Tài, đây cũng không phải con của ngươi, chẳng lẽ ngươi đi báo quan, ngươi cũng nói đứa nhỏ này tên Vượng Tài sao? Nếu các ngươi tuân thủ minh ước thì nên mang Vân, Bình, Doanh, Loan trả lại cho chúng ta.



Tống Huy Tông nghe nói thế hai mắt đẫm lệ, thấy bản thân không có sai lầm liền mừng rỡ nói:



- Đúng thế, đúng thế, ái khanh nói đúng lời ta, ý trẫm chính thế, chỉ do các ngươi không hiểu thôi.Triệu Lương Tự cũng nói:



- Lần này đến đây đã giải thích rõ ràng các ngươi còn việc cớ gì không?



Lý Tĩnh nghe những lời nói này đầu toát cả mồ hôi, tuy gã không biết lời của Lý Kỳ là thật hay giả nhưng Liêu quốc xây dựng không bao lâu, Kim quốc thì không cần phải nói, trên sử sách đều có ghi lại, ai có thể so sánh với Hán tộc Trung Nguyên, thị phi đen trắng không được đầy đủ, hung hăng liếc nhìn Lý Kỳ nói:



- Việc này ta đã nói qua, ta thật sự không thể nào làm chủ được, chúng ta đợi đến khi nào đàm luận xong về thuế phú Yến Kinh.



Hai tay Lý Kỳ phất lên nói:- Việc này lại càng không có đạo lý.



Tản Lư Mẫu cả giận nói:



- Cái gì mà sai lầm chứ, Liêu quốc đều do Đại Kim ta đánh hạ, ngươi có biết binh lính Đại Kim ta mất bao nhiêu máu mới giành thắng lợi không? Nếu theo lời các người khi về chúng ta nên đối mặ thế nào với triệu binh lính chứ. Hừ, các người nam triều các ngươi chỉ nói văn hoa qua loa mà thôi.



Triệu? Đối với hắn chỉ cần vượt qua trăm ngàn đều là vấn đề, Lý Kỳ hừ lạnh nói:



- Binh lính Đại Tống chúng ta máu chảy không ítso với các ngươi, nhưng hết thẩy mọi chuyện đều do người Kim quốc các ngươi.Hắn nói thêm tay chỉ về hướng Tản Lư Mẫu, giọng nói đầy uy lực, rất đáng tin.