Bắc Tống Phong Lưu

Chương 617 : Tranh giành tấc đất quyết không nhượng bộ

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Về việc đàm phán, Kim quốc vô cùng xem trọng đã làm đủ công tác chuẩn bị, hy vọng có thể đào một cái hố thật to đợi Đại Tống nhảy xuống, Triệu Lương Tự có thể nói là "lão bằng hữu", hiểu nhau rất rõ, hơn nữa bọn họ cũng đã thăm dò khá kĩ biết được Tống Huy Tông là một Hoàng đế nhát gan, còn Vương Phủ cũng chỉ một tên quan đối nội cứng rắn nhưng đối ngoại lại yếu đuối run sợ, chính thế lần này đàm phán bọn chúng tin tưởng có thể thắng mười phần.



Mọi chuyện lúc đầu đi theo đúng dự đoán của bọn chúng nhưng thật không ngờ đột nhiên một tên Lý Kỳ lại nhảy ra, không chỉ phủ định toàn bộ luận điểm của chúng mà còn nói theo điều có lý nữa, hơn nữa phong cách của Lý Kỳ lại mạnh mẽ cứng rắn khiến cho bọn họ trở tay không kịp, hiện giờ toàn bộ trận tuyến đều bị Lý Kỳ làm phá hoại.Tản Lư Mẫu cũng bị Lý Kỳ bức điên lên, gã giận dữ hét lớn:



- Chẳng lẽ Đại Kim ta công chiếm năm tỉnh Liêu quốc cũng sai lầm sao?



- Ngốc huynh, ngươi đừng kích động như vậy, chúng ta đang đàm phán, không phải ra lệnh cho người khác mà lớn giọng như thế.



Lý Kỳ nhìn xem thường nói tiếp:



- Ngốc huynh, ta đâu có nói các ngươi chiếm năm tỉnh Liêu quốc là sai lầm, ta chỉ nói chúng ta không đánh thắng Yến Kinh là trách nhiệm ở các ngươi.



Lời này vừa nói ra khiến Tống Huy Tông, Vương Phủ, Triệu Lương Tự sợ đến ngây người.Đám người Tản Lư Mẫu cũng bật cười ha hả, trong tiếng có ý châm chọc.



Vẻ mặt Tống Huy Tông dường như không nhịn được hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ nhưng hắn không thèm nhìn đến.



Lý Tĩnh dừng cười hừ một tiếng nói:



- Đúng đáng chê cười, chính các ngươi không đánh lại người Liêu lại đến trách tội chúng ta, thật sự là trò cười lớn nhất trong thiên hạ.



- Không phải như thế, không phải như thế.



Lý Kỳ lắc đầu cười nói:- Các người nghĩ xem, lúc đầu vì các người xuất binh trước đánh từ Bắc về Nam, đánh quân Liêu bại lui kết quả khiến tinh binh Liêu quốc cùng Hoàng đế chạy trốn đến Yến Vân, binh lực ở Yến Vân so với bình thường binh lực nhiều hơn gấp bội đây là một việc ngoài dự liệu của chúng tôi. Đương nhiên, ta nói thế không phải chỉ trích các ngươi, đó chỉ là hiểu lầm, các ngươi xuất binh trước không sai nhưng không sai không nghĩa là nó không tồn tại, các ngươi nên giải thích cho chúng ta mới phải.



Tống Huy Tông nghe xong cảm thấy cũng có lý vội gật đầu cười nói:



- Đúng thế, đúng thế quân ta đối mặt với hoàn cảnh khó khăn nhiều hơn các ngươi.


Triệu Lương Tự gật đầu nói:



- Hoàng thượng, vi thần cũng đồng ý với lời Quan Yến Sử nói....Vi thần và người Kim giao tiếp với nhau nhiều lần nên biết, bọn họ không vì thế mà kết thúc đàm phán này, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn tương lai nhất định sẽ thu phục được Yến Vân, khôi phục non sông.



Tống Huy Tông nghe Triệu Lương Tự nói vậy chẳng khác nào vừa chích mũi thuốc an thần, gật đầu nói:- Hai vị ái khanh nói không sai, về chuyện chủ quyền Yến Vân chúng ta không thể nào nhượng bộ.



Lúc này một tiểu thái giám đến nói:



- Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái tử điện hạ, Vận Vương điện hạ, còn có Cao thái úy bọn họ đang ở ngoài cửa cầu kiến.



Tống Huy Tông cười nói:



- Mau truyền bọn họ vào.



Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, lười nghe những đại thân kia nói vuốt đuôi:- Hoàng thượng, vi thần muốn đến ngự thiện phòng có được không?



Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi:



- Ngươi đi ngự thiện phòng làm gì?



Lý Kỳ ngượng ngùng nói:



- Vi thần vừa rồi nói nhiều nên hiện giờ vừa đói vừa khát, miệng đắng lưỡi khô đi ngự thiện phòng để ăn chút gì đó.



Tống Huy Tông cười ha hả vung tay nói:



- Chuẩn.- Đa tạ Hoàng thượng.