Bắc Tống Phong Lưu

Chương 649 : Rửa sạch oán sai

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Lời này còn chưa dứt, Lương Tùng liền trợn tròn mắt, day day mắt, đánh giá xung quanh, thì thào lẩm bẩm: - Đây, đây là Vạn Hoa Lâu sao?



- Đại nhân, đại nhân, mau mau cứu Đại quan nhân nhà ta.



Bọn tùy tùng của Tây Môn Phiệt nhìn thấy Lương Tùng đến, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, đương nhiên, cũng chỉ có Lương Tùng có thể cứu bọn họ, vội vàng phi tới, ngã quỵ xuống đất, khóc lóc kể lể.



Lương Tùng hoảng hốt hỏi vội: - Xảy ra chuyện gì thế?Một người chỉ vào đám người Lý Kỳ nói: - Đám người kia cố ý đến tiệm gây rối, còn đánh thương quan nhân nhà ta.



Lương Tùng ngẩng đầu liếc mắt một cái, mơ hồ mở trừng hai mắt, hỏi: - Các ngươi là người nào?



Lý Kỳ mỉm cười nói: - Thế ngươi là người nào?



Lương Tùng hừ nói: - Ta là Lương Tri Huyện của Thang Âm huyện.



- Hóa ra là Tri huyện lão gia, thất kính, thất kính. Lý Kỳ chắp tay, ha hả nói:- Chúng ta là thương gia đi qua đây. Nói xong hắn chỉ ra phía Cao Nha Nội, nói: - Vị này là thiếu đông chủ của chúng ta.



Lương Tùng vừa nghe thấy bọn họ nói là kẻ làm ăn, nhất thời khí thế lên cao, vô cùng bệ vệ nói: - Bọn thương gia các ngươi thật to gan, dám sinh sự ở Thang Âm huyện?



Lý Kỳ khoát tay nói: - Lời này sai rồi. Chúng ta cũng không muốn sinh sự, chúng ta chỉ muốn đến đây uống rượu, nhưng tiểu nhị của tiệm lợi hại quá, chúng ta không phải là không trả tiền, chỉ là phản ánh lại sự bất mãn đối với phục vụ ở đây, ai ngờ bọn họ lại giơ côn giơ bổng, chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mới làm vậy.- Mấy người các ngươi để cho thê thiếp của quan nhân nhà ta ra hầu rượu, ngươi còn to mồm? Gã tùy tùng kia chỉ vào Cao Nha Nội nói.



Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cười nói: - Chúng ta chỉ hỏi một chút thôi mà, chuyện gì cũng có thể thương lượng, các ngươi cũng không cần phải đem côn bổng đến làm chúng ta sợ.



Lương Tùng không thèm nghe bọn họ biện luận, nhìn bốn xung quanh, hét lên: - Tây Môn Phiệt ở đâu?



- Ở đây!



Lý Kỳ gật gật đầu, liếc mắt ra hiệu với Mã Kiều, Mã Kiều lập tức nắm chặt lấy vạt áo của Tây Môn Phiệt lúc này đang hôn mê bất tỉnh, nhấc lên.



Lương Tùng nhìn thấy vậy kinh sợ nói: - Các ngươi làm gì y rồi?



Lý Kỳ ha hả nói: - Không làm gì hết. Chỉ là nhất thời không cẩn thận ra tay quá mạnh.



Lương Tùng giận dữ nói: - Tốt lắm, bọn các ngươi đúng là to gan lớn mật, bắt hết lại cho ta.



- Vâng!
Chỉ lát sau, cùng với tiếng bước chân vang vang, có ba người đi đến, người ở giữa mặc áo tù trắng là Nhạc Phi, nhưng hôm nay y tóc tai bù xù, tay chân mang đủ các loại xiềng xích, hai tay hai chân đều đầy máu, quần áo mơ hồ cũng có thể nhìn thấy vết máu, rõ ràng là đã "hưởng thụ" hình phạt rồi.



Tuy nhiên Nhạc Phi vẫn hiên ngang như trước, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến.



Lý Kỳ liếc mắt, sắc mặt không chút thay đổi.- Nhạc



Mã Kiều là người trọng tình, nhìn thấy bộ dạng thế này của Nhạc Phi, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng y vừa mới hé miệng đã bị Lý Kỳ trừng mắt.



Nhạc Phi nhìn thấy Lý Kỳ, nét mặt vui mừng, nhưng thấy nét mặt của Lý Kỳ, lời nói trong cổ họng đành nuốt xuống.



Từ sau khi Nhạc Phi bước vào, Lương Tùng vẫn quan sát Lý Kỳ, nhưng chẳng thu được cái gì, trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Theo bản năng y cầm thước gõ vào bàn, nhưng sau đó lại bỏ xuống, vẻ mặt tươi cười: - Người đâu, cởi xích cho Nhạc Phi.



- Vâng!Hai gã sai dịch cởi bỏ xích trói cho Nhạc Phi.



Lương Tùng bởi vì không đoán ra suy nghĩ trong lòng Lý Kỳ, cho nên không dám làm bậy, làm theo trình tự nói: - Nhạc Phi, bây giờ có một vị nhân chứng đến, ngươi nói qua một lần toàn bộ câu chuyện cho bản quan.



- Tuân mệnh.



Nhạc Phi kể lại toàn bộ câu chuyện tỉ mỉ rõ ràng một lần.



Lý Kỳ nói: - Về con ngựa kia, ta có thể chứng minh lời nói của Nhạc Phi là thật, nếu Lương tri huyện không tin, ta có thể hồi kinh đem chứng cứ đến.



- Không dám, không dám, nếu Bộ Soái đã có lời, hạ quan sao dám nghi ngờ.



Lương Tùng cười ha hả, lại nói với Nhạc Phi: - Nhạc Phi, bây giờ chân tướng sự tình đã rõ ràng, tất cả đều là Tây Môn Phiệt gây nên, bản quan suýt nữa bị bịt mắt, trách lầm người tốt, bản quan bây giờ phán ngươi vô tội, phóng thích.



Nhạc Phi hành lễ nói: - Tạ ơn Tri huyện lão gia vì thảo dân mà sửa lại án sai.



Lý Kỳ cười nói: - Nếu đã có người vô tội, thì có thể khẳng định là có người khác phạm tội.Lương Tùng sửng sốt, lập tức hiểu ra, lớn tiếng nói: - Tội phạm Tây Môn Phiệt đâu? Tây Môn Phiệt đâu?



- Khởi bẩm đại nhân, tội phạm bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh.



- Vậy các ngươi mau làm cho gã tỉnh đi.