Bắc Tống Phong Lưu

Chương 654 : Đi sứ Kim Quốc

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Lý Kỳ dẫn theo Trần A Nam vào trong phòng, nghiêm mặt nói: - A Nam, đại ca lần này đi cũng không biết bao giờ mới về, việc kinh doanh trong nhà, tất cả nhờ vào ngươi. Sau khi ngươi quay về, bảo Tiểu Ngọc tạm thời đặt trọng tâm vào công ti tập đoàn, ta trước kia muốn đợi nàng tìm được người thích hợp, sau khi chọn người thay thế nàng đảm nhiệm Túy Tiên Cư, mới để nàng chính thức đảm nhiệm chức cao nhất, bây giờ xem ra phải làm trước mới được. Ngoài ra, lát nữa ta còn có thư gửi cho Thất nương, để nàng ngồi vào vị trí của ta ở công ti, tất cả mọi chuyện giao cho hai nàng xử lý.



Trần A Nam ồ lên một tiếng, bỗng nhiên hỏi: - Vậy phu nhân đâu?



Lý Kỳ lắc đầu nói:- Phu nhân rất lương thiện, không thích hợp việc buôn bán, quản lí nội bộ thì giao cho phu nhân và Ngô đại thúc. Ngoài ra, bên quán rượu bây giờ ta giao hết quyền cho ngươi.



Trần A Nam không được tự tin lắm, nói: - Đệ đệ có thể được sao?



Lý Kỳ cười nói: - Giai đoạn đặc biệt, không được cũng phải được?



Trần A Nam a lên một tiếng, nói: - Nếu không thì bảo Phàn công tử giúp đỡ?



Lý Kỳ lắc đầu nói:- Phàn Thiếu Bạch dù sao cũng là một thương nhân, không thể tin tưởng hoàn toàn, ta không muốn mất đi quyền kiểm soát quán rượu. Còn nữa, ngươi nói với Thất nương, tất cả những đề xuất mới mà Chính minh hội đưa ra, các ngươi hãy lấy lý do là ta không có ở nhà để thoái thác.



Trần A Nam gãi đầu nói: - Vì sao?



Lý Kỳ nói: - Kim Lâu bây giờ không còn cách nào chống lại chúng ta được, nếu như ả muốn giở trò với chúng ta, Chính Minh Hội chính là lựa chọn tốt nhất. Cho nên chúng ta tạm thời không cần để ý đến Chính Minh hội, để tránh bị mắc lừa Trương Xuân Nhi. Đúng rồi, còn phải đề phòng lão hồ ly Thái Mẫn Đức kia.Trần A Nam nói: - Đại ca, Thái lão hồ ly bây giờ bị chúng ta đánh cho sợ rồi, lão còn dám xằng bậy sao?



Lý Kỳ cười nói: - Ngươi quá coi thường lão hồ ly rồi, ngươi xem Túy Tiên Cư của chúng ta từ lúc khai trương đến giờ, kinh doanh càng ngày càng tốt, Phỉ Thúy Hiên gần chúng ta như vậy, theo lý mà nói, kinh doanh đang lẽ sẽ bị ảnh hưởng lớn, nhưng ngươi coi Phỉ Thúy Hiên, chẳng những không kém, ngược lại còn tốt hơn nhiều. Chúng ta làm gì, Lão hồ ly kia lập tức học theo, đây là bản lĩnh, cho nên tuyệt đối không nên lơ là cảnh giác.



- Ồ!Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Ngươi chờ một chút, ta viết mấy bức thư, ngươi giúp ta đưa cho Thất nương.



Hắn nói xong liền bảo người tìm mấy lông gà, lông ngỗng.



Qua ước chừng hơn một canh giờ.


Lý Kỳ ha ha nói: - Sợ gì? Bọn họ có Vương tử, bọn ta cũng có. Nói xong hắn lại nói với Triệu Giai: - Điện hạ, ngươi nói có phải không?Khuôn mặt trắng nõn của Triệu Giai lộ ra chút ửng đỏ, lắc đầu nói: - Ngươi đừng có chế nhạo ta, ta nghe nói Hoàn Nhan Tông Vọng kia theo phụ thân nam chinh bắc chiến, công lao vô số kể, còn ta



Nói đến đây, y liền không nói nữa. Từ trước đến nay y là người có tâm cao khí ngạo, nhưng nếu bàn về cống hiến cho tổ quốc, y thật đúng là không thể so bì với Hoàn Nhan Tông Vọng.



Hơn nữa, phải biết rằng vài năm sau, Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ bưng bít bao vây phủ Khai Phong nhanh như chớp, đây chính là lần đầu tiên Trung nguyên bị uy hiếp lớn như thế, sao Triệu Giai có thể sánh được.



Triệu Lương Tự thấy Triệu Giai lúng túng, vội nói sang chuyện khác: - Lý Kỳ, hoàng thượng rất kì vọng vào đàm phán lần này, hi vọng chúng ta có thể mã đáo thành công. Hoàng Thượng còn nói, nếu Kim quốc đồng ý nhượng bộ, trả lại Vân Châu và những nơi khác cho ta, chúng ta có thể nhường một bước, đem thuế má cho bọn họ.



Vị hoàng đế này đúng là nhu nhược. Lý Kỳ không lộ sắc mặt nói: - Đây là giá ban đầu của chúng ta?



Triệu Lương Tự và Triệu Giai nhìn nhau, hai người lắc đầu. Triệu Giai nói: - Phụ hoàng có ý, nếu tạm thời không thể thu hồi Vân Châu, thì cũng phải thu hồi Yến Kinh và những nơi khác.



Lý Kỳ nhướn mày nói: - Nhất định?Triệu Giai gật gật đầu.



Đây đúng là một cái bẫy mà. Lý Kỳ thở dài: - Vậy lần đàm phán này, chúng ta đã rơi xuống thế yếu.



Triệu Lương Tự kinh ngạc nói: - Tại sao?



Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Theo kinh nghiệm nhiều năm buôn bán của ta mà nói, ta cho rằng đàm phán chính là nói chuyện kiên nhẫn, nếu như một bên vội vàng mong thành công, sẽ bị đối phương chủ đạo.



Triệu Giai gật gật đầu nói:- Ngươi nói cũng có lý, theo lời ngươi nói, chúng ta phải đi đàm phán thế nào?



Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cảm thấy quên đi cái giá này đối với chúng ta có lẽ có lợi một chút.



Triệu Lương Tự hơi trầm ngâm nói: - Đúng vậy, cứ như vậy, chúng ta cũng sẽ không lộ vẻ sợ đầu sợ đuôi, nếu không rất có thể khiến người Kim nhìn ra sơ hở.