Bắc Tống Phong Lưu

Chương 655 : Lợi ích của việc tịnh thân muộn

Ngày đăng: 07:30 30/04/20


Tuy rằng y là một đại tướng tài giỏi hiếm có của triều Tống, nhưng trong tim y vẫn chảy dòng máu tiến công, giống như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh tiến công trên thảo nguyên mới là hướng đi tốt nhất.



Trời! Ngươi lấy triều Tống ra so võ lực với triều Hán, không phải là tự tìm lấy mất mặt hay sao. Lý Kỳ ha hả nói: - Hy vọng như thế đi, bây giờ có thể thu phục thì đương nhiên là tốt, nếu như tạm thời không thể đồng ý, thì cũng không còn cách nào khác.



Nhạc Phi nói nhỏ hỏi: - Bộ Soái, lần này đàm phán ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?Hóa ra là y mượn cớ muốn đánh nhau để thăm dò tin tức, thật sự là nhọc lòng. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ nữa, mấu chốt là xem lợi thế có ngang nhau hay không?



- Lợi thế? Nhạc Phi cau mày nói: - Lời này Nhạc Phi không dám gật bừa, lãnh thổ giang sơn sao có thể đem ra làm chuyện buôn bán. Năm đó lúc Hoàng thượng thu phục Nam Đường, đã từng nói, bên cạnh giường, sao có thể dễ dàng để người ngoài nằm ngáy. Vốn dĩ là giang sơn của người Hán ta, sao có thể để rơi trong tay người khác. Nhạc Phi nghĩ nên bằng mọi giá để thu phục về mới đúng.



Thần tượng này của ta đúng là bại não. Bây giờ không phải là thu phục, mà là dùng tiền mua, đây không phải là mua bán là gì. Lý Kỳ ha hả cười, cũng không tranh luận cùng y, gật đầu nói: - Ngươi nói có lý, rất có lý.



Vượt qua Hoàng Hà, thì đến vùng đất bằng phẳng, từ điểm này có thể nhìn thấy, tầm quan trọng của Yến Vân, không có Yến Vân, Tống triều có thể nói là cửa mở rộng, chỉ cần bị động là sẽ bị đánh.



Lại đi thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đến biên cương Đại Tống, Hùng Châu.



Lúc này, đại quân Đồng Quán đóng quân ở đây.



Lý Kỳ thật sự không muốn gặp mặt Đồng Quán, dù sao thái giám này bây giờ một lòng một dạ hi vọng có thể sớm đàm phán ổn thỏa, thu phục Yến Vân, phải về Kinh lĩnh công, chỉ mong lần đàm phán này ngày càng cso lợi.



Nhưng Triệu Lương Tự và Đồng Quán quen biết đã lâu, luận về tình về lý đều phải chào hỏi Đồng Quán.



Đợi đám người Lý Kỳ đi ra ngoài thành, nhưng thấy hai hàng binh lính đứng hàng trăm mét, chỉnh tề, trượng cũng không nhỏ.



Triệu Giai nhìn quét qua những binh lính kia một cái, hết sức hài lòng gật đầu, nhỏ giọng nói với Lý Kỳ: - Nghĩ lại quân đội Đại Tống chúng ta cũng không kém mà.



Lý Kỳ ha hả nói:- Điện hạ, lần sau người đến quân doanh của Thị Vệ Mã ta mà xem, ta đảm bảo còn tốt gấp mười lần thế này.



Triệu Giai sửng sốt, nhìn hắn một cái, cười mà không nói.
Lý Kỳ gật gật đầu, điều này sớm đã trong dự liệu của hắn. Đồng Quán bây giờ thịnh tình chiêu đãi bọn hắn, đương nhiên là vì thăm dò tin tức, giữa trưa cũng không nói như, vậy thì buổi tối nhất định sẽ đến tìm Triệu Lương Tự. Dù sao hai người bọn họ cũng cùng một con thuyền, còn hắn và Triệu Giai lại có thân phận đặc biệt, một người lại là lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên là không tiện tìm bọn hắn.



Triệu Giai cười ha hả nói: - Lý Kỳ, xem ra Đồng Thái Úy rất yêu quý ngươi.



Lý Kỳ trợn mắt nói: - Ta có cái gì tốt mà y yêu thích, ngươi không nghe lúc trưa y nói, đại cục làm trọng, đây mới là điều mà y muốn nói với ta.Triệu Giai cười ha hả, nói: - Hóa ra ngươi cũng biết.



Ngươi cũng quá xem thường ta rồi đó. Lý Kỳ vẻ mặt xấu xí nói: - Điện hạ, ngươi có phát hiện ra thiếu một người không?



Triệu Giai nhỏ giọng nói: - Thực không dám dấu giếm, ta nghe người ta nói, người đó vốn dĩ không đến đây.



Lý Kỳ gật gật đầu, không muốn hỏi nhiều.



Người mà bọn họ nói là Giám Quân Phó Tuyên Phủ Thái Du. Không cần nghĩ cũng biết tất cả chắc chắn là Đồng Quán động tay động chân. Giám Quân không có đây, vậy thì y muốn làm gì thì làm.



Triệu Giai lại nói: - Lý Kỳ, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, ngươi không ngại nói cho ta biết, rốt cục là ngươi định tính thế nào?



- Tính toán cái gì?



- Đương nhiên là về lần đàm phán này rồi.



- Cho ta xin, ta chỉ là đến phụ ta các ngươi, ta nên hỏi ngươi mới đúng.



- Ngươi đừng có chế nhạo ta có được không, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lần đàm phán này chủ yếu là ngươi và Triệu đại phu, phụ hoàng phái ta đến chỉ là để thể hiện thành ý của Đại Tống.



- Thế hả? Ha ha, thật sự, ta cảm thấy cái thứ thành ý này thật sự cũng chỉ là thứ yếu, điện hạ, ta xem trọng ngươi, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như thế, ta đi nhà xí trước đây