Bắc Tống Phong Lưu

Chương 78 : Ta là thương nhân

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


Vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ đã tới trước cửa tòa nhà.



Còn chưa đi vào, Lý Kỳ đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên trong.



Trong này rốt cuộc có bao nhiêu người?



Lý Kỳ âm thầm nhíu mày. Hắn chỉ bảo Bạch Thiển Dạ chọn lựa hai mươi người. Nhưng hiện tại vừa nghe, ít nhất cũng phải có ba mươi người trong đó.



Đã tới nơi, nên Bạch Thiển Dạ liền xuống xe.



Lý Kỳ cũng rất phong độ nhảy từ trên lưng lừa xuống. Ai ngờ vừa vặn dẵm vào một nhành cây, lảo đảo vài bước suýt ngã, cực kỳ chật vật!



"Cái beep! Đen vãi lều."



Lý Kỳ vung vẩy mãi mới ổn định thân hình. Chợt nghe thấy tiếng phì cười ở bên cạnh.



Quay đầu nhìn, chỉ thấy nha đầu Hạnh Nhi và Bạch nương tử đều một bộ buồn cười.



"Lão thiên a, thật là xấu mặt."



May mà da mặt của Lý Kỳ rất dày, coi như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, còn hướng Bạch nương tử chắp tay cười nói: - Bạch nương tử, lâu rồi không gặp.



Bạch Thiển Dạ biết hắn cố ý nói mình vừa rồi luôn ngồi trong xe không lộ diện, nên chỉ cười không đáp. Nháy mắt ra dấu cho Hạnh Nhi, bảo nàng gõ cửa.



Cốc cốc cốc!



Hạnh Nhi tiến lên gõ cửa vài cái.



Chỉ chốc lát sau, cửa liền mở. Người mở cửa là một đại nương trung niên.



Vị đại nương này thấy là Bạch nương tử, liền vui mừng tới hoa chân múa tay, hướng nội viên hét lên: - Bạch nương tử tới, Bạch nương tử tới, mọi người mau mau đi ra đón chào.
Vẻ đắc ý trên khuôn mặt Bạch Thiển Dạ trong nháy mắt trở nên cứng đờ.



Còn chưa nhổ được lông, đã đưa cho Lý Kỳ hậu lễ



Bạch Thiển Dạ tức giận thiếu chút nữa ngất đi.



Lý Kỳ nhìn nàng, âm thầm cười trộm. Đấu với ta? Còn non và xanh lắm. Tuy nhiên Lý Kỳ không tiếp tục đả kích Bạch Thiển Dạ nữa. Dù sao nàng ta đã hao tâm tổn sức giúp hắn. Lý Kỳ đi tới trước mặt mọi người, đánh giá hai mươi thiếu nam thiếu nữ đã được chọn một phen. ƯỚc chừng đều mười bảy, mười tám tuổi. Người nào người nấy xanh xao vàng vọt. Đôi mắt đen như mực đều sợ hãi nhìn Lý Kỳ. Trong lòng hắn không khỏi thở dài.



Những dân chạy nạn kia thấy Lý Kỳ đi tới, trong lòng đều không yên. Nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Rõ ràng tiếng kêu vừa nãy của Lý Kỳ kèm theo sắc mặt khó coi của hắn đã hù dọa bọn họ.



Lý Kỳ nhìn mọi người, cất cao giọng nói: - Chẳc hẳn Bạch nương tử đã nói cho các người biết, ta để các ngươi tới đây là có mục đích.



Mọi người đều gật đầu.



- Đại ân đại đức của quan nhân, lão nô trọn đời khó quên. Cho dù đại quan nhân bảo lão nô làm trâu làm ngựa, lão nô cũng làm được. Một đại nương khóc rống chảy nước mắt hô.



Những người còn lại đều rưng rưng cảm ơn Lý Kỳ vì đã giúp đỡ bọn họ.



Lão tử đúng là không thích hợp với tình cảnh kiểu này.



Hốc mắt của Lý Kỳ có chút ẩm ướt. Nhưng hắn vẫn chưa quên mục đích của chuyến đi lần này, nhẫn tâm hô lên: - Các ngươi đừng cảm ơn ta. Ta không phải là Bồ Tát, cũng không phải là đại thiện nhân, càng không phải là ân nhân của các ngươi. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.



Lý Kỳ dừng một chút, mới nói tiếp: - Các ngươi phải nhớ, ta là một thương nhân. Là một thương nhân cho các ngươi cơm ăn áo mặc. Nhưng đó không phải là miễn phí. Các ngươi phải làm mới có. Đây chỉ là một bút giao dịch mà thôi. Các ngươi rất không may, nhưng các ngươi cũng rất may mắn. Ít nhất là so với những người không có ngói che đầu ở ngoài kia. Các ngươi còn còn có chỗ ở, có cơm để ăn no.



Nói tới đây, Lý Kỳ bỗng chỉ vào Bạch Thiển Dạ nói: - Đương nhiên, các ngươi nên cảm ơn Bạch nương tử nhiều hơn. Tòa nhà này chính là do nàng ấy tự nguyện cung cấp cho các ngươi ở.



Bạch Thiển Dạ nghe thấy vậy, lông mày đen khẽ nhíu, hoang mang nhìn Lý Kỳ. Lời này rõ ràng mang tới cho nàng rất nhiều khiếp sợ.



Đương nhiên, một ít dân chạy nạn cũng có tâm trạng như vậy.