Bắc Tống Phong Lưu

Chương 79 : Đào được mỏ vàng

Ngày đăng: 07:22 30/04/20


Lý Kỳ giương lông mày, nói tiếp: - Tuy nhiên, các ngươi ngàn lần đừng tưởng rằng. Khối ngói này đã thuộc về các ngươi. Nếu nghĩ như vậy, là sai hoàn toàn. Ta nói rồi, ta là một thương nhân, sẽ không vô duyên vô cớ cho các ngươi một miếng cơm ăn. Ta cho các ngơi là một cơ hội. Một cơ hội có thể dùng hai bàn tay của mình nuôi sống bản thân. Cho nên, cuối cùng vẫn phải do các ngươi tự mình cố gắng. Ta nói trước một câu, nếu từ nay biểu hiện của ai không để cho ta thỏa mãn. Vậy thì xin lỗi rồi. Ta sẽ mời người đó rời khỏi tòa nhà này. Bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ đợi cơ hội đó. Cho nên các ngươi phải biết quý trọng những gì mình đang có. Đã nghe rõ chưa?



Mọi người vô ý thức gật đầu, trong lòng đều sợ hãi không thôi. Sợ Lý Kỳ đuổi bọn họ đi.



Bạch Thiển Dạ nghe xong, trong lòng vừa khiếp sợ, vừa tức giận, lại hoang mang.



Nàng khiếp sợ, bởi vì những lời Lý Kỳ nói quá tiểu nhân. Tiểu nhân đến mức làm cho người ta cảm giác hắn lại là một chính nhân quân tử. Tức giận bởi vì theo lời hắn nói, sở dĩ hắn lựa chọn hợp tác với nàng. Đơn giản là vì muốn lợi dụng nàng. Hoang mang ở chỗ, nàng phát hiện đến tận hiện tại, nàng vẫn nhìn không thấu người nam nhân này.



Đương nhiên, nàng chưa bao giờ hiểu hắn.



Lý Kỳ thấy sắc mặt sợ hãi của mọi người, mỉm cười nói: - Tuy nhiên các ngươi không cần phải quá lo lắng. Chỉ cần các ngươi ra sức làm cho ta. Ta đảm bảo các ngươi sẽ có thịt để ăn.



Những thiếu nam thiếu nữ kia vừa nghe có thịt để ăn, nhất thời đều nhếch môi mỉm cười.



Lý Kỳ chứng kiến nụ cười thiên chân vô tà trên mặt bọn họ, chưa phát giác cũng cười theo.



- Những lời của Lý công tử làm cho tiểu nữ mở rộng tầm mắt. Bạch Thiển Dạ đi tới, cười mỉm nói. Nhưng trong lời nói lại mang theo một tia châm chọc.



Lý Kỳ cười ha hả: - Chân tình mà thôi. Đã khiến Bạch nương tử chê cười.



Bạch Thiển Dạ cười lạnh nói: - Vậy thì chân tình của công tử đúng là đáng tiền.



Lý Kỳ hơi sững sờ. Mình lại chọc giận bà cô này lúc nào vậy? Thôi, hảo nam không đấu với nữ. Ta không cãi nhau với ngươi nữa. Liền cười ha hả, đáp: - Cứ đứng bên ngoài nói chuyện cũng không hay lắm. Chẳng lẽ Bạch nương tử không định mời tại hạ đi vào trong ngồi một lát?



Bạch Thiển Dạ hừ một tiếng, vịn một vị đại nương đi trước tiến vào tòa nhà. Hạnh Nhi trừng hắn một cái, cũng đi theo.



Bạch Thiển Dạ có thể không cố kỵ Lý Kỳ, nhưng những người còn lại đều không dám. Bọn họ thẫn thờ nhìn Lý Kỳ, không biết vào hay là không vào.
Mấy người còn lại cũng thở dài.



Lại có một vị cao to, lực lưỡng nói: - Chúng ta những người này coi như là may mắn. Có thể tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay của Kim cẩu. Có rất nhiều đãÀi!



May mắn sao?



Hai năm sau, chỉ sợ các ngươi sẽ phải trải qua tai nạn y như vậy.



Lý Kỳ nghe xong, không khỏi nghĩ tới biến cố Tĩnh Khang sẽ xảy ra vào hai năm sau. Ánh mắt của hắn trở nên ảm đạm. Đến lúc đó chỉ sợ mình cũng giống như bọn họ, bốn phía bôn ba.



- Lý công tử, Lý công tử.



Mấy người thấy Lý Kỳ chợt trầm mặc, không yên gọi vài tiếng, chỉ sợ vừa nãy bọn họ có câu nào nói bậy.



Lý Kỳ nao nao, thấy vẻ sợ hãi của bọn họ, vội cười nói: - Xin lỗi, vừa rồi ta suy nghĩ có chút nhập thần.



Mấy người nghe xong, đồng thời thở phào một tiếng. Thật thà phúc hậu hướng Lý Kỳ cười cười.



Mình khủng bố như vậy sao?



Lý Kỳ lắc đầu cười khổ, lại hỏi: - Vậy trước kia các vị làm cái gì? Vị đại thúc râu quai nón vội đáp:



- Tiểu nhân họ Điền, trước kia làm thợ mộc. Nói xong lại chỉ vào người cao to: - Vị này họ Hoàng, là thợ sơn. Tiếp theo lại chỉ vị đại thúc béo nhất, giới thiệu: - Vị này họ Trịnh, làm nghề đốt lò. Lại chỉ vào người lưng còng: - Vị này họ Trương, làm nghề nấu rượu. Cuối cùng chỉ vào một tráng hán: - Vị này họ Trần, giống như tiểu nhân, là thợ mộc. Lại nói tiếp: - Còn mấy người khác, mỗi người đều có một tay nghề riêng.



"Má, không thể nào, mình đào được mỏ vàng rồi! Từ khi nào vận khí của mình lại tốt như vậy?"