Bắc Tống Phong Lưu

Chương 755 : Hôn chiêu chồng chất

Ngày đăng: 07:32 30/04/20


Tới đại điện, chỉ thấy văn võ toàn triều đều đứng xếp hàng hai bên, mà Tống Huy Tông thì ngồi trên ghế rồng trên cao, bầu không khí nghiêm trang.



- Vi thần tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Tống Huy Tông mỉm cười nói:- Chúng ái khanh bình thân.



- Tạ Hoàng thượng.



Tống Huy Tông gật đầu nói:- Lý Kỳ, lần này đàm phán, công lao của ngươi lớn nhất. Nhưng ngươi không được tự kiêu tự mãn, bởi vì chuyện này vừa mới bắt đầu. Ngươi còn phải dốc toàn bộ sức lực giúp Đại Tống ta và nước Kim xây dựng kinh tế, có thể nói là trách nhiệm nặng nề.



- Hoàng thượng ân cần dạy bảo, vi thần ghi nhớ trong lòng.



- Được rồi, được rồi được rồi.



Tống Huy Tông mỉm cười, gật đầu nói tiếp:- Ban đầu ngươi đề nghị thi hành lại thương chế, sau khi Trẫm suy nghĩ kỹ, thấy có thể thử lại lần nữa. Thánh chỉ đã viết xong, ngươi đừng để Trẫm thất vọng.



Quần thân không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.



Lý Kỳ không khỏi vui mừng, chắp tay nói:- Vi thần nhất định không phụ thánh ân.



- Hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện này không cần vội.Vương Phủ bỗng đứng lên nói.



Tống Huy Tông ngẩn người, nói:- Hả? Khanh có kiến giải gì?




Vương Phủ lạnh lùng nói:- Ngươi giúp ta cái gì? Hành động này của ngươi rõ ràng chính là muốn Hoàng thượng ta, thậm chí là Đại Tống ta rơi vào thế bất nghĩa.



Tống Huy Tông thấy vẻ mặt thoải mái của Lý Kỳ, trong lòng càng hiếu kỳ, nghiêm trang nói:- Hai người các ngươi còn xem Trẫm ra gì không?



- Vi thần không dám.



Hai người đồng thanh nói.



Tống Huy Tông hừ lên một tiếng, quay sang Lý Kỳ nói:- Lý Kỳ, Trẫm cho ngươi một cơ hội giải thích. Nếu ngươi cố ý gây chuyện vô lý, Trẫm tất sẽ nghiêm trị không tha.



- Vi thần tuân mệnh.



Lý Kỳ nhìn quanh quần thần một lượt, mỉm cười nói:- Vi thần cho rằng so với việc ở đây đợi nước Kim tấn công, còn không bằnghành động trước để kiềm chế đối phương.



Tống Huy Tông hoảng sợ nói:- Ngươi nói cái gì? Khi nào nước Kim Kim nói xuất binh tấn công Đại Tống ta?



Mẹ mày chứ! Lão tử vừa nói thế mày đã sợ hãi thế rồi, chẳng trách sau này ngay cả hoàng vị của mày cũng không cần, chạy tới bên phía Giang Nam. Lý Kỳ mỉm cười nói:- Hồi bẩm Hoàng thượng, bên phía nước Kim thật ra không nói như vậy. Nhưng, nếu theo lời của Vương tướng, vi thần dám lấy cái đầu mình ra đảm bảo, nước Kim tất sẽ không tiếc bất kỳ giá nào xuất quân tấn công Đại Tống ta. Tới khi đó, đừng nói cái gì là thiết lập kinh tế, cứ xem như Đại Tống nguyện xuất ra hàng vạn vạn quan, e là nước Kim cũng không thèm lui quân. Đương nhiên, Đại Tống ta cũng không có gì phải sợ nước Kim, chỉ là vì một người Liêu mà mất đi sự sống của người dân Đại Tống ta. Điều này quả thực không đáng chút nào. Cho nên, vi thần mới nói, làm như vậy chi bằng để Vương tướng lĩnh quân tấn công nước Kim đi.



Tống Huy Tông hít một hơi dài, hỏi:- Lời này là thế nào?



Lý Kỳ thở dài nói:- Hoàng thượng có lẽ vẫn chưa biết, Hoàng đế nước Kim Hoàn Nhan A Cốt Đả và Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi kia có mối thù không đội trời chung. Thậm chí có thể nói Thiên Tộ Đế này vẫn là kẻ thù lớn nhất của cả tộc Nữ Chân. Trong mắt họ, phàm là bạn của Thiên Tộ Đế chính là kẻ thù của họ. Nếu Hoàng thượng mời Thiên Tộ Đế tới Biện Kinh, vậy thì người Nữ Chân sẽ không từ bỏ ý đồ, chưa đầy vài ngày quân Kim sẽ phải xuôi về nam. Về điểm này, tin là Triệu đại phu hiểu rõ nhất.