Bắc Tống Phong Lưu

Chương 796 : Vô Tướng thịnh yến (Ngũ) (1)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Những người ngồi ở đây dù là đầy bụng kinh luân, nhưng trước mặt Vô Tướng, không tránh khỏi đều có vẻ nghèo khó. Họ vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm ra lời hay ý đẹp nào để hình dùng về đạo Vô Tướng này, chỉ có thể gật đầu khen đẹp, nhưng cụ thể thì thế nào là phép đẹp? Họ thực sự không thể nói ra được điều kỳ diệu trong đó.Tống Huy Tông cảm giác không đúng, không khỏi cười lắc đầu, nói:- Lý Kỳ.- Có vi thần.Tống Huy Tông gật đầu cười nói:



- Hôm nay xem như ngươi cho Trẫm thấy thế nào gọi là ếch ngồi đáy giếng. Trước đây, Trẫm vẫn luôn cho rằng Trẫm đã thưởng thức hết những món ngon trong thiên hạ rồi. Nhưng món ngon thiên hạ đều không sánh bằng đạo Vô Tướng này!Lý Kỳ cung kính đáp:



- Xin Hoàng thượng thứ tội, lời Hoàng thượng vi thần không dám gật bừa.Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, liền hỏi:



- Còn có món ăn ngon hơn Vô Tướng?Lý Kỳ đáp:



- Đương nhiên là có rồi!



- Món gì?- Chính là Ngũ cốc hoa màu!Mọi người đều sửng sốt, ngũ cốc hoa màu?Tống Huy Tông nhíu mày nói:



- Ngươi đây là đang lấy Trẫm làm trò đùa? Ngũ cốc hoa màu, mệt cho ngươi đã nói ra.Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Vi thần không có gan này, chỉ là vi thần thực sự nghĩ là vậy, chỉ có món ăn không biết chán mới là món ngon nhất. Hoàng thượng, chư vị, mọi người thử nghĩ mà xem, thứ gì mà mọi người ăn hàng ngày mà không cảm thấy chán?Trương Bang Xương cười ha hả nói:




- Chuyện này chắc chắn là vi thần tham gia yến tiếc hoàn mỹ nhất rồi, hoàng ân mênh mông, vi thần quả thực là thấy hổ thẹn.Thái Du cảm kích đến rơi nước mắt nói.Tống Huy Tông cười ha hả nói:



- Ngươi lập công lớn như vậy, Trẫm tự nhiên không thể bạc đãi ngươi được.Thái Du lòng đầy vui mừng, cười ha hả nói:



- Hoàng thượng còn nhớ trước khi thần xuất chính đã có yêu cầu nho nhỏ đó không?Tống Huy Tông sửng sốt, hơi nhíu mày, hai mắt chợt lóe lên, khí thế cũng cẩn thận, dù sao cũng là Hoàng thượng, thần mắt đôi khi cũng có thể dọa chết người ta.Thái Du hoảng sợ nói:



- Hoàng thượng đã hiểu lầm rồi, vi thần tuyệt đối không có ý đó. Kỳ thực vi thần có chuyện khác muốn nhờ.Tống Huy Tông giãn mày ra nói:



- Chuyện gì?Lý Kỳ trở lại ngự thiện phòng, nhưng khi vừa vào tới cửa, hắn liền hô lên:- Dựa vào! Ôn dịch tới đây!Chỉ thấy những người nấu ăn đó, chạy đông chạy tây trong ngự thiện phòng, nằm ngủ ngáy o o.



- Lão đệ, ngươi về rồi.Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tả Bá Thanh từ trên lầu đi xuống, liền hỏi:



- Tả đại ca, bọn họ chính là ….?.Tả Bá Thanh cười khổ nói:- Mệt muốn chết rồi, món Vô Tướng này của ngươi có lẽ khiến cho nguyên khí ngự thiện phòng bị tổn thương rồi.