Bắc Tống Phong Lưu

Chương 796 : Vô Tướng thịnh yến (Ngũ) (2)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Lý Kỳ nhíu mày, bước lên phía trước, đẩy dựa sát vào người đầu bếp đó đang ngủ, reo lên:- Ái ái ái, tỉnh dậy, tỉnh dậy.Hai tiếng “ta ta” của người đó, ngủ như lợn vậy.



Hắc. ngươi thật đúng là cứng đấy, Lý Kỳ tiện tay lấy chiếc bình ném mạnh xuống đất vỡ tan.Tiếng “bạch” một cái.- Xảy ra chuyện gì?- Thế nào?Những người đầu bếp đó bị đánh thức dậy, kích động nhìn khắp nới, bỗng thấy Lý Kỳ không vui nhìn họ, liền bò lên hành lễ với Lý Kỳ và Tả Bá Thanh.Lý Kỳ trầm giọng nói:- Ta biết mọi người đều rất bận, nhưng bất cứ lý do nào cũng đều không thể là lý do các ngươi ngủ trong bếp. Các ngươi là đầu bếp, không phải là kẻ ăn mày thích ứng với mọi hoàn cảnh, cút hết về ngủ cho ta.Những tên đầu bếp đó sợ đến vã mồ hôi, cuống quýt chạy ra ngoài.Tả Bá Thanh cười nói:- Lý lão đệ, dù ngươi rất ít khi tới ngự thiện phòng, nhưng mọi người đều rất sợ ngươi đấy.- Ta cũng không muốn như vậy, nhưng đầu bếp thì phải giống một đầu bếp.



Nhà bếp này là dùng để nấu ăn, lại không phải dùng để ngủ. Hơn nữa, ở đâu khắp nơi đều là lửa, củi, dầu, ngộ nhỡ không cẩn thận, bốc lửa, làm thế nào? Ta cũng là vì họ mà thôi. Lần sau nếu còn để ta bắt gặp nữa, ta sẽ đuổi họ ra khỏi cung.Rõ ràng, nhân cách thứ hai của Lý Kỳ là chủ đạo tư suy của hắn.Tả Bá Thanh cảm thấy hắn nói cũng có lý, gật đầu, nói:



- Hoàng thượng bên đó thế nào rồi?- Tất cả đều tốt.Lý Kỳ mỉm cười, hỏi:- Hoàng hậu bên đó thế nào?Tả Bá Thanh cười ha hả nói:



- Không ai không khen ngợi, ngay từ ban đầu sau khi thưởng thức món Vô Tướng Hoàng hậu Trịnh có chút phê bình kín đáo, sau đó lại tán thưởng hết lời! Món này của ngươi quả là tuyệt đấy.Lý Kỳ cười cười, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:- Tả đại ca, mấy ngày nay những người đó quả thực đều mệt quá rồi. Ngươi có thể thưởng thêm cho họ chút tiền thưởng không? Nếu có khó khăn gì, ta có thể giúp đỡ.Ngụ ý này, đơn giản chính là số tiền này hắn muốn xuất ra.Tả Bá Thanh cười nói:- Chuyện này ngươi yên tâm đi. Hoàng thượng và Hoàng hậu đều hết lời khen ngợi món Vô Tướng này, nhất định sẽ có phong thưởng.- Vậy là tốt rồi.- Đúng rồi, ngươi chẳng phải vẫn phải đi nhảy với Phong Nương Tử sao?- Chết tiệt, suýt chút là quên chuyện này rồi. Ta đi xông nước mát trước, đợi chút nói sau.




Chuyện này nàng đều nghĩ thông rồi? Lý Kỳ tức giận nghiến chặt răng nói:



- Vậy đúng là chúc mừng cô, cuối cùng đã phá bỏ được ranh giới ngực to không não. Ngực to không não?Hai mắt Phong Nghi Nô lóe lên ánh nhìn như lửa đốt, chỉ tiếc là tiết mục Waltz mở màn đã tới rồi, cô không còn cơ hội giẫm chân nữa.- Cái gì? Lại muốn giẫm lên chân ta nữa? Cô giẫm đi, ta cho đấy.Lý Kỳ rất vô sỉ nói, trong lòng cũng thấy ghét vô cùng.Phong Nghi Nô hận là giẫm lên chân quá nhẹ.Ánh nén dập dìu nổi bật dưới chiếc chụp đèn, khiến cho không gian mờ ảo, điều này đối với oan gia kiếp trước thì chỉ có là nhảy múa. Nhưng lần này khác với lần trước ở phủ Thái sư, họ đã chuẩn bị đã lâu rồi, rầm rộ thì rầm rộ, ầm ĩ thì ầm ĩ.



Nhưng sự phối hợp ăn ý của hai người dường như là bẩm sinh vậy.Vũ khúc duyên dáng, nhịp nhàng trong vườn hoa.



Trời sinh nhân vũ mà sinh Phong Nghi Nô với điệu nhảy mềm mại chỉ có Hoàng đế mới có thể nặn ra, vóc dáng thon thả, bước chân nhẹ nhàng, chính là những yếu tố mềm mại, nhẹ nhàng, quay người và xoay tròn thể hiện dược sự trang trọng thanh lịch, phóng khoáng, lại có nhiều tư thế đẹp, tựa như tiên nữ giáng trần. khiến tinh túy của điệu Waltz đã phát huy được tới cực điểm.Nên nhớ, đây là động tác treo bán thủy của Lý Kỳ dạy nàng nhảy. Bây giờ nàng đã vượt qua cả Lý Kỳ rồi. Đó chính là thiên phú, không thể đuổi kịp được.Cũng may cơ thể của Lý Kỳ, tướng mạo cũng không kém hơn nàng, động tác cũng cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng, vẻ mặt luôn mỉm cười mê đắm lòng người, trong lòng chỉ hận là không được thưởng thức người đẹp.Một bức tranh tuyệt đẹp, cùng với ánh đèn mờ ảo hiện lên trước mắt hai người, đám người Tống Huy Tông say sưa nhìn như si mê, không hề chớp mắt.