Bắc Tống Phong Lưu

Chương 807 : Nghiêm khắc trừng trị

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


- Hoàng thượng thánh minh.



Lý Kỳ liền hành lễ, thầm nhủ, đây có lẽ chính là kẻ ngu ngàn lo, tất có được một, cuối cùng ngươi cũng phải đối đầu một lần.



Hàng loạt biến cố này quả thực quá đột ngột, chờ khi Quách Dược Sư kịp phản ứng lại thì tất cả đã muộn rồi. Y có chịu cam tâm, Yến Sơn phủ cao mà Hoàng đế lại xa, ở đó chính là Hoàng đế. Dù kinh thành phồn hoa, nhưng lại là đầm rồng hang hổ, vừa tốt vừa xấu, vừa nhìn là hiểu ngay vấn đề, liền nói:



- Hoàng thượng ….



Vẻ mặt Thái Du căng thẳng, liền nói:



- Quách tướng quân, còn không mau tạ ân.



Quách Dược Sư nhất thời tỉnh ngộ, không khỏi vã mồ hôi hột. Nếu vừa rồi y nói ra suy nghĩ trong lòng, khó tránh khỏi sẽ không khiến Tống Huy Tông nghi ngờ, tới khi đó thì đúng là hết rồi. Y liền hành lễ nói:



- Vi thần khấu tạ hoàng ân.



Mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống.



Vương Phủ do vì nhất thời không hiểu rốt cuộc Lý Kỳ đang chơi trò gì, cho nên cũng không biết nên làm thế nào.



Tiểu tử! Làm tiểu đệ cho ta, xem ta không chơi chết ngươi, ha ha! Lý Kỳ liền nở nụ cười âm hiểm.



Tống Huy Tông bí mật trừng mắt nhìn Lý Kỳ, liền nói:



- Miễn lễ, chư vị ái khanh có việc dâng tấu, không việc bãi triều đi.



Lui từ đại điện ra, không ai dám đi cùng với Lý Kỳ. Điều này cũng càng có lợi cho Cao Cầu hơn, ông liền bước nhanh tới bên cạnh Lý Kỳ nói:



- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi đang chơi trò gì thế? Ai cho ngươi đề cử Quách tướng quân tới tam nha?



Mẹ kiếp! Suýt chút nữa đã quên mất Cầu ca, nên giải thích với ông thể nào đây? Lý Kỳ đảo mắt một vòng, cười nói:



- Thái úy, người quả là lợi hại, vừa nhìn là biết có người muốn ta làm như vậy, chỉ là ta không tiện tiết lộ thân phận của người đó thôi.



Cao Cầu nhướn mày, nói:



- Lẽ nào là?



Lý Kỳ gật đầu.



Cao Cầu ho nhẹ một tiếng, nói:



- Chẳng trách ngươi lại không hề sợ hãi, ta đã nói rồi, tiểu tử ngươi sao lại dễ dạng nhường chức Bộ soái lại cho người khác chứ? Hóa ra là được người ta nhờ vả.



Lý Kỳ thở dài:



- Thái úy, kỳ thực sáng nay ta muốn nói cho ông biết, nhưng … ôi, đúng là xin lỗi.



Cao Cầu tái mặt đi, nói:



- Không sao, không sao, ngươi làm rất đúng, làm rất đúng, ta cũng là hiếu kỳ, tuyệt đối không có ý trách ngươi.



Xem như đã qua cửa rồi. Lý Kỳ cười nói:



- Đa tạ Thái úy thông cảm.



Cao Cầu khoát tay nói:




Nhưng y vừa gọi được một chữ, liền nghe thấy Lý Kỳ reo lên:



- Hoàng thượng, vi thần sống không thể yêu, xin ban cho vi thần được chết.



Thái Du bị Lý Kỳ làm cho sắp khóc rồi.



Trong lòng Tống Huy Tông vừa tức vừa buồn cười, khoát tay nói:



- Đủ rồi, tốt xấu gì các ngươi đều là ái khanh của Trẫm, bộ dạng này còn ra thể thống gì? Thái ái khanh, ngươi mau đứng dậy đi.



- Vâng.



Thái Du đứng lên, tức giận nhìn Lý Kỳ.



Tống Huy Tông liếc mắt nhìn hai người, trong lòng càng nghĩ càng tức. Đây là chuyện gì thế? Quá hoang đường, được rồi, nếu các ngươi liên hợp lại để làm khó Trẫm, Trẫm sao có thể tha cho các ngươi được. Nghiêm mặt nói:



- Các ngươi đây là đang ép Trẫm.



- Vi thần không dám.



Hai người đồng thanh nói.



Tống Huy Tông tức giận nói:



- Không dám? Các ngươi có gì không dám? Vì một người phụ nữ mà gây tới tận hoàng cung của Trẫm. Các ngươi còn không biết xấu hồ mà ở đây nữa, thật là nực cười. Nếu Trẫm không nghiêm phạt hai ngươi, thiên uy ở đâu? Trẫm sẽ phạt … phạt … ồ, phạt hai ngươi sáng sớm mai quét sạch ngoài cửa Đông Hoa cho Trẫm.



Mẹ kiếp! Quét đường? Lý Kỳ và Thái Du suýt chút nữa đã trợn ngược mắt lên.



Còn chưa kịp nói gì, chuyện này và hình phạt này thực sự kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, đều không thể lý giải được.



Thái Du liền nói:



- Hoàng thượng, chuyện … vi thần tốt xấu gì cũng là ….



Tống Huy Tông không chờ y nói xong, liền nói:



- Là gì? Ngươi cũng biết ngươi là đại quan nhất phẩm, vậy ngươi còn vì một ca kỹ mà muốn chết muốn sống. Nếu các ngươi đều không coi vinh quang mà Trẫm ban cho các ngươi ra gì, vậy Trẫm sao phải thay các ngươi mà quý trọng? Chuyện này quyết định thế đi. Về chuyện kia, Trẫm cũng không quan tâm, Phong Nương Tử muốn theo ai thì theo người đó, nhưng ai trong các ngươi cũng không được ép buộc cô ấy.



Câu cuối cùng này vẫn ngầm ám chỉ ông đứng về phía Lý Kỳ.



Thái Du thấy long nhan phẫn nộ, biết chắc không phải là diễn rồi, cúi đầu nói:



- Vi thần tuân lệnh.



Lý Kỳ cũng liền hành lễ.



Tống Huy Tông hừ lên một tiếng, nói:



- Các ngươi lui xuống đi, nhớ kỹ, ngày mai Trẫm sẽ đích thân tới giám sát, các ngươi tự chuẩn bị chổi đi.



Mẹ kiếp. Ngươi đùa hay thật đấy! Lý Kỳ tức giận nhìn Tống Huy Tông. Kỳ thực hắn còn tốt hơn, chí ít Phong Nghi Nô không bị người ta cướp đi, nhưng Thái Du thì quả đúng là tiền mất tật mang, tức đến xanh mặt lên.



Hai người nhìn nhau, đồng thời hừ lên một tiếng, bước ra ngoài.



Chờ hai người ra cửa rồi, Tống Huy Tông bỗng bật cười ha hả, xem như đã đẩy ác khí ra ngoài.