Bắc Tống Phong Lưu

Chương 808 : Tần Cối hiến kế

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Mẹ nó! Thật không hổ là hôn quân, tốt xấu gì Lý Kỳ ta cũng là tam phẩm, sai ta đi quét đường, đây gọi là cái gì chứ? Nhưng … nhưng người ta nhất phẩm cũng không có nói, ta sao dám tức giận được chứ.



Lý Kỳ vừa đi đường vừa lẩm bẩm tới ngoài cung, bỗng thấy Tần Cối đứng dưới gốc cây, thở mạnh một cái, bước nhanh tới.



Tần Cối vừa nhìn thấy Lý Kỳ, liền hành lễ nói:



- Hôm nay đa tạ đại nhân đã ra tay tương trợ.



Lý Kỳ khoát tay nói:



- Lời đó khoan đừng nói, chúng ta giờ đang đứng trên một con thuyền, ta có thể không giúp ngươi sao?



Tần Cối ngượng ngùng gật đầu, nói:



- Vậy từ nay về sau chúng ta nên làm thế nào?



Lý Kỳ cười lạnh nói:



- Trước đây làm thế nào thì làm, hôm nay họ không thể lật được ngươi, sau này sẽ càng không cần nói. Ngươi nhớ kỹ, hôm nay người buộc tội ngươi chưa?



- Đã nhớ rồi.



Tần Cối hai mắt hiện lên sự ác độc.



Lý Kỳ hừ nói:



- Ta xem xem những người này, mỗi ngày đưa một người tới nha môn của họ một vòng, còn nữa mang cáo thị đi dán lên mặt họ cho bổn quan. Ta muốn để tất cả mọi người đều biết, Thương vụ Cục chúng ta tuyệt đối không dễ chơi đâu. Mẹ kiếp! Nếu không nhịn được nữa, họ cũng không thể cưỡi lên đầu chúng ta được.



- Vâng.



Tần Cối chắp tay đáp, hai mắt chợt lóe lên, nói:



- Nhưng đại nhân, lần này Vương Tướng lại đề nghị tăng điền thuế, rõ ràng chính là nhằm vào chúng ta. Nếu thi hành thuế này, vậy những cố gắng trước đây của chúng ta đều là vô ích rồi. Những vương công quý tộc đó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản cải cách của chúng ta.



Lý Kỳ thở dài, nói:



- Chuyện này ta cũng biết, nhưng Hoàng thượng đã quyết định rồi, ta còn cách nào nữa, chỉ có thể đi từng bước xem xem. Đúng rồi, ngươi có suy nghĩ gì về loại nông thuế này không?



Tần Cối nói:



- Kỳ thực Vương Tướng nói rất đúng, từ lần trước hiền tướng Vương An Thạch thi hành điền thuế, sau đó bị hủy bỏ, đến nay đã xuất hiện nông thuế còn có lỗ hổng lớn hơn. Cũng có sự cổ vũ của những đại địa chủ đó, bọn họ đã làm trầm trọng hơn, giấu diếm đất đai của mình không báo. Điều này không những làm tổn hại cho triều đình, mà cũng tổn hại cho người dân. Bởi vì triều đình chỉ có số tiền này tính trên người dân. Nhưng nói đi phải nói lại, người có thể giấu được đất của mình, ai nấy không phú thì cũng quý, không ai là người dễ động tới.



- Điều này thực sự khiến người ta phải đau đầu!



Lý Kỳ nheo mắt nói:



- Muốn thi hành chế độ này, trước tiên là phải lấy được danh sách ghi chép đất đai đó. Như vậy, chắc chắn sẽ động đến những người này.



Tần Cối nhíu mày nói:



- Đại nhân, nếu không như vậy, chúng ta phải đi thăm dò, như vậy có thể tránh được một số người.
Da Luật Cốt Dục thực sự là không thể chịu nổi nữa, nói:



- Phong Nương Tử, quan nhân đang lừa cô đấy. Kỳ thực là vừa rồi ta không chủ ý đẩy chàng ngã một cái.



Sắc mặt Lý Kỳ tái đi, muốn ngăn lại, nhưng đã muộn rồi, thầm đau khổ nhìn lén Phong Nghi Nô. Chỉ thấy Phong Nghi Nô hai mắt trợn trừng tức giận nhìn hắn. Hắn bật cười ha hả, nói:



- Đùa … đùa thôi mà.



- Đồ xấu xa huynh, còn biết lừa ta. Ta liều mạng với huynh.



Phong Nghi Nô bỗng nổi giận, giơ hai tay lên lao tới Lý Kỳ.



Mẹ kiếp! Lý Kỳ liền chạy lùi về phía sau, vừa chạy vừa nói:



- Ôi da, ôi da, đừng đánh, đừng đánh vào mặt. Dù mông ta không bị tội, nhưng ta thực sự đã liều mạng mới cướp muội về từ tay của Thái Du, muội không thể lấy đức báo oán được.



Phong Nghi Nô bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, lẩm bẩm nói:



- Huynh nói đều thật chứ?



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Đều là thật, đều là thật. Ta dám thề với trời, ta vì chuyện này mà bị phạt quét đường. Hoàng thượng nói muội yêu ai thì đi theo người đó. Muội hài lòng rồi, cuối cùng có thể đến được với ta rồi.



Phong Nghi Nô nhất thời đổi giận thành vui, gắt một tiếng, đỏ mặt lên nói:



- Ai lấy được huynh, thật không biết xấu hổ.



Lý Kỳ cười nói:



- Muội chẳng hiền hậu gì cả, muội không thể dùng xong rồi quăng người ta đi đấy chứ.



Phong Nghi Nô nghe thấy thế tai đỏ ửng lên, bỗng giơ chân ra đạp vào chân Lý Kỳ.



- Ôi da!



Lý Kỳ chợt kêu lên, thần còn chưa kịp hoàn lại, Phong Nghi Nô bỗng hôn nhanh lên mặt hắn một cái, thẹn thùng nói:



- Vừa rồi là trừng phạt huynh lừa dối ra, còn đây là cám ơn huynh.



Nói xong nàng cúi đầu đỏ mặt chạy nhanh ra ngoài cửa. Đó là lần đầu tiên nàng chủ động hôn người khác, cổ nàng cũng đỏ ửng lên.



Lý Kỳ ngẩn người ra, sờ lên mặt mình, không khỏi giận giữ. Thưởng phạt này không tránh khỏi không công bằng, Lý Kỳ ta không phải là người tốt như vậy, liền nói:



- Này! Muội đi đâu thế?



- Chuẩn bị cái chổi cho huynh.



- Mẹ kiếp!