Bắc Tống Phong Lưu

Chương 810 : Không phải oan gia không tụ họp

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Trời! Làm lớn như vậy. Lý Kỳ ngẩn người ra, thánh chỉ này tới quả là quá quỷ dị.



Thái Du cảm giác không phải rồi, ngơ ngác nhìn Lương Sư Thành.



Lương Sư Thành nhìn hai người không có động tĩnh gì liền nói nhỏ:



- Còn không mau tiếp chỉ.



Hai người liền tạ ân, nhưng đều không tiếp thánh chỉ. Thánh chỉ này nếu bị người khác nhìn thấy thì quả là mất mặt quá.



Lý Kỳ ho lên một tiếng, nói:



- Anh Quốc Công, quan lớn nhà ngươi, thánh chỉ này hay là ngươi cầm đi.



Thái Du liền nói:



- Ôi, thánh chỉ của nhà ta đã sắp chất thành đống rồi. Ngươi chắc còn chưa từng nhìn thấy thánh chỉ, thánh chỉ này hay là ngươi nhận đi.



Lý Kỳ cầm lấy chiếc chổi, thà chết không nhận, nói:



- Miễn đi, trời biết ngươi có cáo tội ta hay không, hay là ngươi nhận đi.



Lương Sư Thành hừ một tiếng, nói:



- Các ngươi đang làm cái gì thế? Hoàng thượng vừa rồi còn nói các ngươi khinh nhờn thánh chỉ. Bây giờ các ngươi ngay cả thánh chỉ cũng không nhận, các ngươi không nhận, ta sẽ mang về.



- Đừng đừng đừng, dừng bước lại đã Ẩn Tương.



Thái Du liền ngăn Lương Sư Thành lại, nhận lấy thánh chỉ, không cho vào tay áo, lại nhỏ giọng hỏi:



- Ẩn Tương, Hoàng thượng làm gì thế?



Lương Sư Thành liếc nhìn hai người, nói:



- Các ngươi à, lần này có lẽ Hoàng thượng đã tức thật rồi. Hoàng thượng chính là muốn các ngươi biết nếu còn có lần sau, không chỉ đơn giản là quét đường như vậy đâu.



Thái Du lúng túng nói:



- Vâng vâng vâng, làm phiền Ẩn Tương nói với Hoàng thượng, nói vi thần biết lỗi rồi.



Lương Sư Thành gật đầu, nói:



- Được, lời này ta nhất định sẽ mang về giúp ngươi.



Nói xong y liền quay sang Lý Kỳ nói:



- Lý Kỳ, gần đây ngươi cũng nên chú ý một chút, đừng cứ mãi trẻ con như thế.



Lý Kỳ cười nói:



- Vâng. Ta biết rồi.



Lương Sư Thành lắc đầu bất đắc dĩ, nói:



- Vậy các ngươi quét đi, ta về phục mệnh trước đây.



Lý Kỳ cười nói:



- Ẩn Tương đi thong thả.



Trong lòng thầm chửi, cái loại người lưỡng tính ngươi đắc chí cái gì, sớm muộn ông mày cũng chỉnh cho cái loại người lưỡng tính ngươi.




Lão ta nói thật vòng vo, thấy vỏ hạt dưa rơi xuống đất càng ngày càng nhiều, mà vỏ hạt dưa này lại rất khó quét. Hai người Thái, Lý hận ngứa cả răng. Nhưng lại không thể làm gì, ai bảo trong tay lão ta cầm bát cơm của Hoàng thượng.



Lý Kỳ và Thái Du nhìn nhau, nói:



- Anh Quốc Công, ân oán của chúng ta sau này tính tiếp, bây giờ trước tiên là phải đối phó thế nào?



Thái Du chần chừ một lúc, nói:



- Ngươi có cách gì để đuổi thằng nhãi kia đi không?



Lý Kỳ lướt nhanh chiếc chổi, nói:



- Đống tro lớn đấy.



Thái Du cười gian xảo nói:



- Chủ ý hay.



Bên đó Vương Phủ cắn hạt dưa rất vui vẻ, bỗng thấy Thái Du và Lý Kỳ quét về phía ông ta, trong lòng thấy hoảng sợ, liền nói:



- Các ngươi muốn làm gì? Ta là phụng mệnh Hoàng thượng hành sự.



Thái Du cười lạnh nói:



- Chuyện này ta biết, nhưng chúng ta cũng là phụng chỉ quét rác.



Dứt lời, hai người đồng thời đổi hướng chổi quét về phía Vương Phủ, một đám bụi bay tung tóe lên.



- Khụ khụ khụ.



Vương Phủ bị bụi đất sặc đến mức ho một trận, tức giận nói:



- Các ngươi quét thì quét đi, sao lại quét vào ta? Khụ khụ khụ, ngừng ngừng ngừng.



Nhưng hai người này đều không sợ Vương Phủ, làm sao mà ngừng lại được, càng quét càng hăng.



Vương Phủ thấy tình hình không ổn, liền bỏ chạy.



Hai người Thái, Lý vung chiếc chổi theo, vừa đuổi vừa quét. Ba người bắt đầu truy đuổi trên thao trường.



Đám người Tống Huy Tông trên cổng thành đều trợn tròn mắt lên nhìn, đây là đại thần của Trẫm sao?



Bỗng nghe thấy tiếng loảng xoảng boong boong vang lên.



Ba người đều ngừng lại.



Hồi lâu, Lý Kỳ, Thái Du bỗng cầm chiếc chổi lên đi về. Lý Kỳ hỏi:



- Anh Quốc Công, tại hạ tài sơ học thiển có chuyện không hiểu, mong được chỉ giáo.



- Mời nói.



- Chống lại thánh chỉ là tội chết, vậy đánh vỡ ngự bát của Hoàng thượng nên bị tội gì?



- Điều này còn phải nói, đương nhiên là tử tội khó thoát rồi.



- Hiểu rồi.



Vương Phủ ngơ ngác nhìn chiếc bát vàng dưới chân, bỗng hốc mắt ửng đỏ, Hoàng thượng, người hẳn là đều thấy cả rồi, thần vô tội!