Bắc Tống Phong Lưu

Chương 811 : Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi (1)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Vốn có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, Lý Kỳ và Thái Du kéo dài tới chính ngọ mới quét xong. Đó đều là công lao của Vương Phủ. Nhưng Vương Phủ cũng đã chịu không ít tội, hít đầy một bụng bụi. Có lẽ trở về nhà ít nhất cũng phải tắm một canh giờ.



Sau đó, hai người liền phụng mệnh Hoàng thượng ai về nhà đấy. Mặc dù hai người có một lần hợp tác ngắn ngủi, nhưng điều này chẳng có tác dụng gì với ân oán giữa họ. Khi xuất cung, ánh mắt oán hận đó của Thái Du đã thể hiện tất cả. Đương nhiên, Lý Kỳ cũng không định làm hòa với Thái Du.



- Ôi má ơi, ta mệt chết mất.



Lý Kỳ khiêng cái chổi tới Túy Tiên Cư. Cái chổi được ném về phía Điền Thất, nói:



- Mau lấy ấm trà, ta khát chết mất.



Điền Thất liền lấy một ấm trà tới, vẻ mặt ngu ngơ nói:



- Lý đại ca, ca cầm chổi làm gì?



Lý Kỳ khoát tay nói:



- Chuyện này ngươi không biết đâu, đại ca ta đương nhiên là đi làm chuyện tốt rồi. Các ngươi cũng nhớ rõ, bình thường khi nghỉ ngơi, không có việc gì thì ra ngoại ô giúp những người nghèo khổ, sửa chữa nhà ở, quét dọn vệ sinh…. Làm người cũng không được quên nguồn gốc.



Điền Thất liền gật đầu nói:



- Ồ, đệ nhớ rồi, hôm khác nhất định đi, nhất định đi.



Trong lòng lại nghĩ, từ khi nào đại ca lại thích đi giúp người ta quét sân thế?



Mã Kiều đứng thẳng một bên nghe Lý Kỳ lại đang mù quáng vớ vẩn, lừa gạt trẻ con, đúng là không thể nhịn nổi, bật cười thành tiếng “ha ha”.



Chết tiệt, đã quên mất ở đây còn có người biết chuyện, Lý Kỳ trừng mắt nhìn Mã Kiều, tức giận nói:



- Mã Kiều, ngươi cười gì? Liệu có phải là muốn châm chọc ta quá lương thiện không? Như vậy đi, phạt ngươi uống hai vò rượu. Điền Thất lấy hai vò rượu ra cho thằng nhãi này.



Đây là phạt hay thưởng? Mã Kiều có chút mơ màng, thầm nhủ, Bộ soái không thể quét rác đến quét váng cả đầu óc chứ.



Nhưng có rượu uống, Mã Kiều không thể từ chối, nhận lấy hai vò rượu, trốn sang một bên uống thỏa thích, sao mà sướng thế chứ.



Hy vọng có thể bịt được miệng tên nhãi này, nếu đểu người khác biết mình bị phạt quét đường, thì sao được. Lý Kỳ khẽ thở dài, bỗng đưa tay lấy ly rượu phía trên, lại nghe có người nói:



- Lý sư phó, thật là chúc mừng, chúc mừng.



Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, người tới chính là Ôn Nhị Lang của cửa hàng vàng bạc, kinh ngạc nói:



- Ta nói Nhị Lang Ôn gia, ta chính là đi làm việc thiện mà thôi, chúc mừng gì chứ?
Cao Nha Nội tức giận quát lớn:



- Ta đương nhiên là chửi kẻ dâm tặc ngươi rồi. Uổng công bổn Nha Nội xem ngươi là huynh đệ, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn ti tiện cướp lấy Phong Nương Tử. Ngươi bảo ta sao có thể tha cho ngươi?



Bá bá bá!



Mọi người đều tập trung nhìn về phía Lý Kỳ.



Con em ngươi, có một ngày, ta sẽ khâu cái miệng của ngươi lại, quá là khinh người rồi. Lý Kỳ bị tức chết khiếp, nói:



- Các ngươi nhìn gì? Thằng nhãi này rõ ràng chính là đang bịa đặt, các ngươi đừng tin lời y.



Cao Nha Nội hợp tình hợp lý nói:



- Ta bịa đặt? Ngươi nói xem, ngươi một không tuấn tú như bổn Nha Nội. Hai là không có cha làm Thái úy. Ba là … ba … ba … ồ, người phụ nữ của ngươi cũng không có nhiều nha nội, dựa vào cái gì mà Phong Nương Tử lại chọn ngươi? Ta thấy chắc chắn là ngươi đã dùng thủ đoạn ti tiện ép nàng vào khuôn khổ. Bổn Nha Nội hôm nay phải thay trời hành đạo, cứu Phong Nương Tử ra khỏi biển khổ. Oa nha nha nha, tức chết đi được.



Ôi trời! Lý do thật bá đạo! Lý Kỳ dở khóc dở cười nói:



- Nha Nội, ngươi đây là nói cho mình ta nghe à.



Hồng Thiên Cửu đổ thêm dầu vào lửa nói:



- Đại ca, ngươi chuyện này làm thực sự là không lớn, ta đoán ca chắc là cố ý dựa vào Xạ Điêu Anh Hùng Truyện để tiếp cận Phong Nương Tử, sau đó thời cơ mà động, dựa vào dược vật trọc kê tán, cướp đoạt lấy thân thể trong trắng của Phong Nương Tử. Thủ đoạn ti tiện, lần này ta cũng không giúp được ca rồi.



Ngươi giúp ta khi nào? Lý Kỳ kích động tới ộc máu ra ngoài, cắn răng nói:



- Tiểu Cửu, trí tưởng tượng của ngươi quả là phong phú, không đi viết tiểu thuyết thì phí quá.



Hồng Thiên Cửu trừng mắt nhìn lên, thoáng suy nghĩ nói:



- Đúng rồi! Đọc tiểu thuyết cũng rất thú vị, viết tiểu thuyết há chẳng phải càng thú vị hơn sao, thử một lần xem sao.



Lý Kỳ xoa xoa đầu, nói:



- Các ngươi nói thẳng ra đi, các ngươi muốn làm gì?



Cao Nha Nội đảo mắt, hiên ngang lẫm liệt nói:



- Rất đơn giản, nhường Phong Nương Tử lại cho ta, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.