Bắc Tống Phong Lưu

Chương 813 : Lưu luyến

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Lý Kỳ nghe lời cầu xin của Bạch Thiển Dạ, trong lòng cũng rất rối rắm, nghiêm mặt nói:



-Vậy được, chúng ta bàn theo việc công, đừng nói là muội, ta cùng với Trịnh Nhị cũng không thân, đối với y cũng không tin tưởng lắm.



Bạch Thiển Dạ nói:



- Có câu dùng người không nghi, nghi người không dùng, phẩm hạnh của Trịnh Nhị ca xứng đáng để người ta tin tưởng, hơn nữa, lẽ nào huynh có thể tìm được lựa chọn khác tốt hơn huynh ấy sao?



- Cho dù là vậy, huynh ấy cũng không chắc sẽ đồng ý.



- Muội tin vấn đề không lớn, Trịnh Nhị ca tương lai chắc chắn sẽ đi làm quan, huynh ấy không thể ngây ngốc ở đây cả đời, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, điều duy nhất khiến muội lo lắng, chính là huynh ấy có cam nguyện bị cuốn vào trận thị phi này hay không, nhưng những chuyện này, muội cho rằng sớm muộn gì huynh ấy cũng phải đối diện, kẻ địch của Trịnh gia trong triều cũng không phải ít.



Lý Kỳ chà xát gương mặt nói:



- Cứ cho là huynh đáp ứng, cha nương muội cũng không đáp ứng đâu.



Bạch Thiển Dạ cười khanh khách nói:



- Đại ca, huynh còn không hiểu cha muội sao, lúc này nếu muội nói với ông ấy, ông ấy nhất định đáp ứng.



Đúng nha! Bạch lão đầu hiện tại chắc chắc hận ta muốn chết, chắc chắn hi vọng Thất nương rời khỏi một nhân vật nguy hiểm như ta, Lý Kỳ không khỏi thấy buồn cười, lại trầm ngâm một lát, vươn bàn tay to nắm lấy bàn tay thon mềm của Thất nương, nói



- Thất nương, muội phải chăng không đi không được?



Bạch Thiển Dạ gật đầu chắc chắn.



Lý Kỳ thở dài, ôm nàng vào lòng, nói:



- Được rồi, huynh đáp ứng muội một lần.



Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ cuối cùng cũng thở ra, không khỏi mừng rỡ nhướng mày, nhưng vừa nghĩ đến phải xa cách Lý Kỳ, trong lòng lại vạn phần không nỡ, hai tay ôm lấy Lý Kỳ, mắt đỏ lên, dịu dàng nói:



- Đại ca, Thất nương không nỡ xa huynh, chỉ là Thất nương không muốn tiếp tục ngây ngốc đợi bên cạnh huynh thêm nữa.



Lý Kỳ rụt đầu ra sau, bàn tay to gạt đi nước mắt trên mặt nàng, gật đầu nói



- Xem ra huynh đã định sẵn phải trao phương tâm cho muội cả đời rồi, à không, phải là muội phải trao phương tâm cho huynh cả đời mới đúng.



Bạch Thiển Dạ cười ngọt ngào, lập tức nghiêm mặt nói:



- Thực ra bên phía Giang Nam kỳ thực cũng chỉ là chuyện nhỏ, bên phía huynh đây mới là mấu chốt.



Lý Kỳ cười nói:
- Cậu biết thì tốt. Thực ra không phải ta trách cậu, ta chỉ đang nhắc nhở cậu, bởi vì một khi dính đến nữ nhân của cậu, cậu sẽ trở nên do dự, nhược điểm này đủ khiến cậu mất mạng. Ta biết bây giờ ta nói cũng đã muộn rồi, nhưng mà, việc lần này cậu làm thật không sáng suốt, lúc đó trong lòng cậu rốt cuộc có để ý đến nhóm người Thất nương không, cậu có từng nghĩ tới, cậu có lẽ sẽ vì Phong nương tử, mất đi bọn họ, thậm chí cả Phong nương tử cũng không giữ được, ta thật không biết lúc đó rốt cuộc cậu vì sao lại quyết định như vậy.



Lý Kỳ phiền muộn nói:



- Bá mẫu, người khác không thể hiểu cũng không sao, cháu còn cho rằng người sẽ hiểu vì sao cháu làm vậy.



Bạch phu nhân nói:



- Vậy cậu cho ta một lý do hiểu cậu đi.



- Giả sử người đó là Thất nương, người cũng sẽ nói như vậy?



Lý Kỳ hỏi thẳng.



Bạch phu nhân sửng sốt, lát sau, bà khẽ thở dài, đổi đề tài nói:



- Tiếp theo cậu định làm thế nào?



Lý Kỳ cười nói:



- Cháu đang muốn thỉnh giáo bá mẫu.



- Ta nói cậu sẽ nghe sao?



- Đương nhiên sẽ nghe, cháu rất tôn trọng trưởng bối, nhưng người đừng gài con rể người nha.



Bạch phu nhân lườm hắn, nói:



- Hiện tại cậu không thể một mình chiến đấu, bằng không cậu căn bản không phải là đối thủ của Vương Phủ, trừ phi cậu lựa chọn đầu nhập Vương Tướng.



Lý Kỳ cau mày nói:



- Vậy cháu nên đứng về phe đó.



- Cậu vẫn còn lựa chọn khác?



- Người nói Đông cung?



- Trừ y ra, còn ai dám làm bạn với kẻ thù của Vương Phủ, Thái Du.



Thái tử yếu đuối? Phải rồi, từ trước tới nay mình đều bỏ qua nhân vật mấu chốt này, nhưng….có thể dựa vào y sao?