Bắc Tống Phong Lưu

Chương 814 : Kiểm tra

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Cộp cộp cộp!



Ngoài cửa Chu Tước, một hàng xe ngựa thật dài đi về hướng cổng thành, phóng mắt nhìn qua, chí ít cũng mười mấy xe, hơn trăm người, trên mỗi xe ngựa cắm đầy cờ vàng, phấp phới tung bay, trên mặt viết ba chữ lớn, Ứng Phụng Cục.



- Ngừng ngừng ngừng



Một nhóm binh sĩ dưới lầu đột nhiên cản trước đội xe, ngữ điệu người dẫn đầu kiêu ngạo hỏi:



- Các ngươi đang làm gì?



Lúc này, một người đàn ông trung niên cưỡi ngựa đi trước, hỏi:



- Chuyện gì vậy?



Tên sĩ quan kia không chút sợ hãi, lại hỏi:



- Các ngươi đang làm gì, từ đâu tới, đến Kinh thành làm gì?



Nam tử trung niên kia nổi giận quát:



- Mắt chó của thằng nhãi ngươi mù à, chữ lớn vậy ngươi không nhìn thấy sao, đội xe của Ứng Phụng Cục mà ngươi cũng dám cản.



- Ứng Phụng Cục thì sao?



Tên sĩ quan kia nói:



- Tần đại nhân đã phân phó, phàm làm hàng hóa ra vào Kinh thành, tất cả đều phải kiểm tra, ngươi đừng nhiều lời, mau xuống ngựa để kiểm tra.



Nam tử trung niên kia hình như lần đầu gặp phải chuyện này, không tránh khỏi mặt đỏ cả lên, cả giận:



- Tần đại nhân nào, kêu gã ra gặp ta, há đâu có đạo lý này, các ngươi phải chăng không muốn sống nữa.



- Là ta phân phó bọn họ làm vậy.



Chỉ thấy Tần Cối mặc quan phục đi qua, chỉ nam tử trung niên nói:



- Ngươi xuống trước cho ta rồi nói.



Nam tử trung niên kia thấy Tần Cối mặc quan phục, chức quan không nhỏ, cũng không dám làm càn, xuống ngựa, chất vấn:



- Ngươi là ai?



Tần Cối nói:



- Ta là Phó Kinh Tế Sử Tần Cối.



Nam tử trung niên kia vừa nghe, không khỏi cau mày, miệng lại hỏi:



- Không biết Phó Kinh Tế Sử làm vậy có ý gì, đây là đội xe của Ứng Phụng Cục.



Ông ta nói rồi lấy công văn trong lòng ra, nói:



- Ngươi xem cho rõ đi.




Lý Kỳ ha ha nói:



- Cô đừng ra vẻ như rất hiểu ta vậy, ta là người độc ác thế sao?



- Vậy cũng không chắc, hoàn toàn ngược lại, nhược điểm lớn nhất của ngươi chính là lòng dạ đàn bà, nhưng chỉ dành cho nữ nhân thôi.



Triệu Tinh Yến dứt khoát nói.



Lý Kỳ buồn bực nói:



- Được rồi, nói cả nửa ngày, lại nói đến chuyện này, kiến thức về mặt này, gần đây ta nghe đến mức lỗ tai đóng kén luôn rồi, lần nào cũng như nhau, không hề có ý gì mới.



Triệu Tinh Yến cười lắc đầu, nói:



- Nhưng ngươi làm như vậy, Vương Phủ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.



Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:



- Lão còn muốn sao mới từ bỏ ý đồ, tên khốn nạn lão tăng thuế ruộng lên, chỉnh đến mức ta chỉ còn nửa cái mạng rồi, ta đã như vậy, không còn gì để thua nữa, còn sợ gì chứ, con mẹ nó trừ phi là giết chết ta, bằng không làm sao ta kiếm lợi được chứ.



Triệu Tinh Yến nghe hắn nói lời thô tục, khẽ nhíu mày, nói:



- Tăng thuế ruộng đích thực khiến người ta vừa yêu vừa ghét, giả như huynh thành công, với nước với dân chính là việc tốt, hơn nữa thuế thu vào nhất định sẽ tăng lên không ít, Hoàng thượng cũng sẽ rất vui, nhưng vấn đề là, luật này một khi thi hành, vậy đối với cải cách của huynh sẽ cực kỳ bất lợi nha.



Lý Kỳ thờ dài:



- Phải, ai cũng biết, hiện tại Vương Phủ đã truyền tin tức ra bên ngoài, tin rằng đám địa chủ kia sẽ mau chóng tìm tới cửa.



Triệu Tinh Yến nói:



- Vậy ngươi có biện pháp giải quyết?



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Không có. Chỉ đành kéo dài trước, dù sao trước hết phải kiểm tra đất đai, mà ta lại tra Vương Phủ và đất đai dưới trướng của lão trước, đất của chúng nhiều như vậy, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.



Triệu Tinh Yến thở dài:



- Nhưng ngươi không kéo được bao lâu đâu, chỉ cần ngươi bắt đầu thanh tra toàn diện đất đai, như vậy cũng sẽ đụng phải sự kháng cự của các cường hào, lúc trước hiền tướng Vương An Thạch cũng vì như vậy, cuối cùng vẫn bị buộc phải đình chỉ công tác thanh tra, luật ruộng đất kia cũng không giúp được gì, mà lần tăng thuế ruộng này còn không phải do Vương Phủ căn cứ theo luật ruộng đất sao, hơn nữa còn tệ hơn, chỉ sợ gặp phải phản kháng mạnh mẽ hơn, nan đề này giống như không có cách giải.



Lý Kỳ nói:



- Nhưng không thể phủ nhận một điều, đây đích thực là một căn bệnh, đám cường hào này giấu giếm đất đai, trên tổn hại lợi ích quốc gia, dưới lại vô hình trung mưu đoạt lợi ích của nông phu, kéo dài như vậy, mâu thuẫn sớm muộn cũng sẽ bùng nổ, đến lúc đó muốn cứu vãn, thì đã trễ rồi, muốn nước giàu, nước mạnh, bước này là không thể tránh khỏi, chỉ khác biệt sớm muộn mà thôi.



Triệu Tinh Yến nói:



- Vậy ngươi định thế nào? Cho dù ngươi có thể vượt qua cửa ải này, Vương Phủ há sẽ để ngươi dễ sống, ông ta sẽ còn tìm cách khác đối phó với ngươi, suy cho cùng cũng chỉ là trị phần ngọn mà không trị phần gốc. Việc này giống như việc kiểm tra hàng hóa của Ứng Phụng Cục vậy, các ngươi làm như thế, chỉ có thể tổn hại lợi ích của Vương Phủ, nhưng đối với dân chúng mà nói, cũng không có ích gì, chỉ đơn cử như Ứng Phụng Cục này, mỗi năm không biết đã làm hại biết bao bách tính nhà tan cửa nát.



Lý Kỳ cau mày, gật đầu nói:



- Đúng vậy! Xem ra chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc Vương Phủ, mới là cách tốt nhất.