Bắc Tống Phong Lưu

Chương 823 : Vẻ vang mà chiến (Thượng) (3)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Thái Du cười thầm nói:



- Tuy làm chuyện của hạ nhân thế này thì ngài chiếm ưu thế, nhưng ta không quan tâm, cược thì cược.



Lý Kỳ lơ đễnh, hướng về phía Tống Huy Tông nói:



- Vậy thì mời hoàng thượng làm chứng thay thần, nếu có thể đi giám sát, vậy thì càng tốt hơn.



Tống Huy Tông cười ha ha nói:



- Ta nhất định sẽ làm chứng thay các khanh, còn việc tới hiện trường giám sát, thì còn phải xem đã.



Mùi thuốc súng trong căn phòng này thật sự còn nồng hơn trên đấu trường một chút, bốn người đều tương đối ngang sức.



Nhưng mà, trong lúc đám người Lý Kỳ nói chuyện, hai đội trong đấu trường đã chuẩn bị xong xuôi, các cầu thủ đều đã vào trong sân đấu. Vẫn còn chưa khai trận, khán giả tham dự đã sôi sục lên, tiếng hò hét càng lớn hơn nữa.



Chỉ thấy Lưu Hạo Chính đang cầm một cái còi trúc đi vào sân đấu. Cùng với tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức được bắt đầu.



Đội khai bóng đầu tiên là đội Hoàng Gia. Đội Hoàng Gia do người nào cũng có thực lực rất mạnh, dù sao bình thường, họ cũng đều cùng đá bóng với những siêu sao về kỹ thuật đá bóng như Tống Huy Tông, Cao Cầu, thực lực không cần phải bàn cãi. Hơn nữa, cầu thủ số 3 Vương Trạch Vinh trong số bọn họ là người có năng lực siêu cường, có thể nói là đầu tàu của đội Hoàng Gia.



Do Lý Kỳ đem bạo lực học vào trận đấu túc cầu, nên sự va chạm thân thể dần dần nhiều hơn. Khán giả cũng đã thích ứng với kiểu đá này, nhưng hôm nay đặc biệt kỳ lạ. Tựa như hai bên đã có thỏa thuận ngầm, lựa chọn cách đối công, quả bóng dưới chân họ dường như đều được đá theo linh tính, gần như không vượt qua được nửa sân.



Đội Hoàng Gia vừa lên đã tấn công mạnh mẽ. Tiếng cổ vũ trợ uy cũng đinh tai nhức óc.



Tống Huy Tông liền đứng hẳn lên.



Chỉ thấy sau khi Vương Trạch Vinh nhận được bóng, con ngươi đảo qua đảo lại, truyền một đường cho số 1 ở phía bên phải. Cầu thủ số 1 đó nhanh như chớp, xông lên phía trước đón bóng, nhưng hàng phòng thủ cũng lập tức đuổi theo.



Cầu thủ số 1 kia hướng mắt về bên trái, xoay người một cái qua dựa vào lưng người phòng thủ. Đợi bóng vừa rơi xuống, chân phải nhẹ nhàng đưa ra phía trước, mũi chân móc lên gần như cùng một lúc, cũng thuận thế xoay người một cái, bỏ lại người phòng thủ sau lưng, mà trong cùng lúc, bóng cũng bay đi qua đầu của người phòng thủ.



Kỹ thuật chuyền bóng của người này quả thật là tới cực hạn.



Không đợi bóng rơi xuống, ngay sau đó số 1vội lao lên cắt đường bóng, đá luôn sang cho số 2 ở bên phải, rồi tang tốc chạy về phía long môn.



Trương Nhất Sơn đứng ở gần giữa sân, vội hết lớn:



- Bên phải, bên phải.



Quả nhiên, cầu thủ số 2 kia vẫn chưa ngừng tính toán đường bóng. Bật người nhảy lên, như một viên ngọc phật đỉnh, rồi lại chuyền bóng sang bên phải. Lúc này, trước mặt cầu thủ số 1 đã không một bóng người. Một khung thành trống vắng, quả bóng giống như một ngôi sao băng, bay thẳng vào khung thành.



Bàn thắng thứ nhất đến nhanh như vậy, có thể nói là tình thế sét đánh không kịp bịt tai. Khán giả trong sân đấu cũng chưa kịp phải ứng lại, mãi một lúc sau, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô chậm trễ mới vang lên.



Tống Huy Tông, Vương Phủ, Thái Du ba người đều đứng lên, hò hét ầm ĩ.



- Hay. Sút đẹp lắm.




- Không dám, không dám, thần không có ý đó.



Lý Kỳ vội cười xòa nói.



Thái Du cười nịnh nói:



- Hoàng thượng, rõ ràng là hắn có ý này. Hay là thế này, hoàng thượng cũng đáng cược với hắn một ngày, ta thắng thì hắn phải đi dựng lều hai ngày, còn thua thì thần sẽ đi thay hoàng thượng, cũng là hai ngày.



Lý Kỳ vội nói:



- Ay, Anh Quốc Công, ngài tăng giá sát giờ, ta không chịu đâu.



Thái Du nói:



- Đây sao là tăng giá sát giờ, ngươi và hoàng thượng đánh cược, chứ đâu phải đánh cược với ta, hai chuyện khác nhau.



Tống Huy Tông liếc mắt nhìn hai người, cười ha hả, gật đầu nói:



- A. Lời này cũng có lý, nhưng là do khanh thay ta, đối với khanh có hơi không công bằng.



Thái Du cười nịnh nói:



- Có thể phân ưu vì hoàng thượng, vốn là việc thần nên làm, không có gì là không công bằng, hơn nữa thần không nghi ngờ việc đội Hoàng Gia của hoàng thượng nhất định sẽ thắng.



Lý Kỳ giơ tay nói:



- Ay, ta không đồng ý nha.



Thái Du trợn trừng hai mắt, nói:



- Lẽ nào ngươi muốn cãi lại hoàng thượng?



- Đây là cãi lời hoàng thượng sao?



Tống Huy Tông gật đầu nói:



- Phải.



Dựa vào! Quá ức hiếp người rồi. Lý Kỳ gượng cười nói:



- Có thể cùng đánh cược với hoàng thượng, bất luận thắng thua, cũng đều là vinh hạnh của thần, cược thì cược.



Cao Cầu liếc mắt nhìn Lý Kỳ, đối với tài diễn kịch của Lý Kỳ cũng có đến vạn phần cảm thán.