Bắc Tống Phong Lưu

Chương 824 : Vẻ vang mà chiến (Trung) (1)

Ngày đăng: 07:33 30/04/20


Kệ chết hay không, lời này vừa nói xong, đột nhiên trong sân lại là một phen chấn động, khán giả đưa mắt nhìn. Hóa ra đội Hoàng Gia lại ghi thêm một bàn, tỉ số được tăng lên 2-0.



Không thể tưởng tượng được. Lý Bang Ngạn đã khóc thật sự. Nếu như Vương Phủ cho ông ta thêm một cơ hội, có lẽ ông ta sẽ thật sự không màng thể diện, hủy bỏ việc đánh cược.



Lý Kỳ gãi gãi đầu nói:



- Rốt cuộc hôm nay Tề Vân xã sao thế? Sao lại bị đánh mà không có sức chống trả thế này?



Lý Bang Ngạn càng nghe càng nghi hoặc, không khỏi liếc nhìn Vương Phủ, Thái Du hai người, lòng nghĩ, phải chăng trong này có mưu mẹo? Thử xem thêm rồi hãy nói.



Trong sân, bên phía đội Hoàng Gia vui mừng nhày nhót, còn bên phía Tề Vân xã lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như kết quả này được được dự liệu từ trước rồi.



Trương Nhất Sơn nói với đệ đệ:



- Nhất Thủy, chúng ta nên ghi bàn rồi.



Trương Nhất Thủy ừ một tiếng, thở dài:



- Đây rốt cuộc là đá kiểu gì chứ, thật là uất ức.



Đúng lúc Lý Bang Ngạn cảm thấy chiến thắng cách mình càng lúc càng xa, huynh đệ họ Trương đột nhiên bắt đầu phản kích lớn, bằng sự ăn ý của hai người, Trương Nhất Sơn ghi một bàn thắng, rút ngắn tỉ số.



Việc này khiến cho Lý Bang Ngạn hưng phấn hơn hẳn, sắp bay lên tới nóc nhà rồi.



Đám người Vương Phủ, Thái Du tuy cười nhưng không nói gì.



Quả nhiên, chỉ qua chưa đầy một khắc, đội Hoàng Gia lại ghi thêm một bàn. Lý Bang Ngạn lập tức héo rũ.



Nhưng Trương Nhất Sơn lại lập tức rút ngắn tỉ số. Lần này lại khiến Lý Bang Ngạn dấy lên tia hy vọng thắng lợi. Trận so tài này quả thật là hết sức căng go. Lý Kỳ sợ nếu qua vài lần như thế này, Lý Bang Ngạn nhất định sẽ mắc bệnh tim mất thôi.



Đúng lúc Lý Bang Ngạn đang nhảy nhót không ngừng ngừng, tiếng còi chấm dứt hiệp đấu đầu tiên vang lên.



Hiệp đấu đầu tiên này chỉ theo đuổi sự hoa lệ, gần như một nửa thời gian đều là đối công, xem ra có vẻ rất hay. Chỉ một một quả bóng da nho nhỏ đó bọn họ đã thi đấu thật hay, hơn nữa tỉ số cũng khá sát sao, khán giả cũng xem hết sức say mê. Tiếng vỗ tay không dứt bên tai, đối với hiệp đấu sau càng tràn đầy sự mong đợi.



3-2.



Vương Phủ, Thái Du mỉm cười, vừa rồi bọn họ thấy Lý Kỳ nói chuyện có vẻ như ám chỉ điều gì khác, còn lo lắng Lý Kỳ đã phát hiện ra. Bây giờ thấy hiệp đầu tiên đều đang tiến hành đúng như kế hoạch của bọn họ, cũng đã hoàn toàn yên tâm rồi, điều quan trọng hơn là, hai vạn quan đã tới tay rồi.



Tỉ số này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Lý Bang Ngạn. Vẫn còn có hy vọng, dù sao cũng không cách biệt quá lớn, nhưng trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm không yên.



Lý Kỳ buồn bực thở dài, nói:



- Hoàng thượng, thần đi nhà xí.



Tống Huy Tông hiếu kỳ nói:



- Sao khanh cứ phải đi nhà xí trong lúc nghỉ giải lao thế?




- Ta đây không biết, đệ nói là cái gì?



Hồng Thiên Cửu cười gian nói:



- Tất nhiên là muốn đi ngoài, mà không tìm thấy nhà xí.



Cao Nha Nội gãi gãi cằm nói:



- Ý của đệ là?



Hồng Thiên Cửu trừng mắt nhìn nói:



- Nếu hai kẻ kia đã là người của Vương Tuyên Ân, chúng ta cũng không cần phải khách khí với bọn họ, lát nữa chúng ta kêu người chiếm hết hầm cầu, xem bọn họ làm thế nào?



- Hay lắm! Hay lắm!



Cao Nha Nội cười ha hả, nói:



- Chỉ bằng uy lực của Tả vân tán của ta, bọn chúng chắc chắn sẽ ra quần hết, ha ha, ta sẽ đi dặn dò đám Tiểu Thiên làm, Tiểu Cửu, chiêu này của đệ thật là quá hay.



Lý Kỳ vừa từ nhà xí bước ra, “vừa hay” gặp Trương Nhất Sơn đi tới, cười nói:



- Ơ, là Nhất Sơn à. Hiệp đầu tiên các ngươi đá hay lắm, thua một bàn có đáng là gì.



- Đại nhân quá khen rồi.



Trương Nhất Sơn vuốt cằm, mắt liếc quanh một cái, nhỏ giọng nói:



- Đại nhân, nếu như chúng tôi thật sự làm thế này, ngài có thể đảm bảo là huynh đệ chúng tôi sẽ không bị báo thù chứ?



- Đâu có, đâu có, người khiêm tốn quá rồi.



Lý Kỳ nói rồi đột nhiên hạ giọng:



- Ngươi cứ yên tâm. Đợi trận đấu kết thúc, Thái úy sẽ thu nhân hai huynh đệ các ngươi làm đồ đệ. Nếu như các ngươi đồng ý, thậm chí có thể vào ở trong phủ Thái úy, có Thái úy bảo vệ các ngươi. Nếu kẻ nào muốn báo thù các ngươi, thì cũng phải nghĩ kĩ mới được. Các ngươi có ra sức đá cũng vậy thôi, thắng thua cũng không quan trọng, nhưng phải không thẹn với lương tâm, không phụ sự nỗ lực trong những ngày này là được.



Trong lòng lại nghĩ, chỉ cần các ngươi không phóng thủy, tỉ số cũng không thể là 6-3.



- Có lời này của đại nhân, thì Nhất Sơn yên tâm rồi.



Trương Nhất Sơn chắp tay nói:



- Xin thứ lỗi không tiếp chuyện được rồi.



- Cứ tự nhiên.