Bắc Tống Phong Lưu

Chương 831 : Nhổ tận gốc (1)

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Đại điện vẫn là đại điện đó, long ỷ vẫn là long ỷ đó, người vẫn là nhóm người đó, nhưng vẻ mặt của mỗi một người đều có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đám vây cánh của Vương Phủ vài ngày trước vẫn còn vui vẻ tung tăng, cực kỳ ngạo mạn, hiện nay vẻ mặt cô đơn, thấp thỏm lo âu. Trái ngược hoàn toàn với nhóm người Chu Miễn, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười mỉm, bởi vì lão đại của bọn họ rốt cuộc cũng xuất quan rồi, mọi người quay quần một chỗ, chuyện trò vui vẻ, cực kỳ sung sướng thích thú.



- Này, Kinh tế sử đến rồi sao, hữu lễ, hữu lễ.



- Hữu lễ.



-Chúc mừng, chúc mừng.



-Cảm ơn, cảm ơn.



-Kinh tế sử, vắng ngài, ta luôn cảm thấy lúc thượng triều giống như thiếu thiếu cái gì đó.



- Đâu có, đâu có.



-Thật sự là ông trời có mắt, đã giúp Kinh tế sử được trong sạch, mấy ngày nay ta thrc sự cơm



nước không vào lo thay cho Kinh tế sử mà.



-Thật sao? Sao ta lại thấy ngài đã mập lên không ít đó!



- Ha ha, Kinh tế sử nói đùa rồi.



Lý Kỳ vừa đến đại điện, đã bị bao vây ba tầng trong ngoài, giống như siêu sao Thieen Hoàng đời sau nhận phỏng vấn vậy, vô cùng khoa trương. Những kẻ tránh né hắn lúc trước, bây giờ lại



Ai cũng biết Lý Kỳ là tâm phúc của Thái Kinh, bây giờ Thái Kinh lại ra làm tướng, vậy thân phận địa vị của Lý Kỳ tự nhiên sẽ giống như thuyền lên theo hươọ.,
Có hai người Thái Kinh, Triệu Hoàn bao che, địa vị của Lý Kỳ không nghĩ ngờ gì là càng thêm vững chắc, những người còn lại lần lượt ném ánh mắt hâm mộ qua. /( ■/



Một lát sau, vài tiếng ho khan vang lên, chính chủ hôm nay rốt cuộc đã tới rồi, chỉ thấy có ba người từ ngoài điện đi vào. Chính là ba phụ tử Thái Kinh, bên trái là Thái Du, bên phải là Thái Thao, Thái Kinh đứng giữa. Cách biệt bốn năm, Thái Kinh lại một lần nữa bước chân vào đại điện này, so với trước đây, lão đã bớt đi vài phần nhuệ khí, nhiều thêm vài phần thản nhiên, chỉ nhìn trên mặt thì không nhìn thấy một chút kích động nào, đây cũng là một loại cảnh giới.



Ba người này vừa tới, thì vô cùng nổi bật, gần như tất cả mọi người đều vây lấy, ngay cả đám người Cao cầu, Lý Bang Ngạn, Đồng Quán cũng đi qua nói chúc mừng với Thái Kinh. Có thể thấy được Thái Kinh vẫn có một địa vị nhất định trong triều.



Mà đám quan viên lúc trước buộc tội Thái Kinh, lúc này hiển nhiên có vẻ sợ hãi, có trời mới biết việc đầu tiên Thái Kinh làm khi nhậm chức có phải là tính nợ cũ với bọn họ hay không.



Từ lúc Thái Kinh xuất hiện, Lý Kỳ vẫn chưa bái kiến lão, cũng chuẩn bị bước lên chúc mừng, nhưng sao có thể chen vào chứ, chỉ có thể đứng bên ngoài tường người đó cười khổ không ngớt.



-Đa tạ, đa tạ, các vị đồng liêu, quá khứ đã là quá khứ rồi, sau này Thái mỗ vẫn còn rất nhiều chỗ cần nhờ vào các vị đấy, cũng hi vọng các vị có thể ra sức trợ giúp lão phu một tay, cùng nhau vì vua phân ưu.



Thái Kinh bị bao vây có chút thở không được, giơ hai tay lên, cười ha ha nói, nhưng câu nói này đã xóa bỏ lo lắng trong lòng một số người, nhất thời đều vui mừng nhướng mày.



Chờ đám người tản đi, Lý Kỳ lúc này mới bước lên, chắp tay nói: - Chúc mừng Thái sư nhậm chức, đây đúng là chuyện vui lớn, thật đáng chúc mừng.



Thái Kinh hé mắt liếc qua, nhỏ giọng nói: - Tiểu tử ngươi thật có tiền đồ nha, loại chuyện hoang đường này mà cũng làm?



Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Chuyện hoang đường gì?



-Ngươi nhìn mặt của mình xem, còn ra thể thống gì nữa. Thái Kinh trợn hai mắt nói.



Lý Kỳ sờ mặt mình, đáng thương nói: - Thái sư, ngài đừng cứ đâm vào nỗi đau của hạ quan chứ, hạ quan đã hối hận lắm rồi, lúc ấy đáng ra nên liều mạng bảo vệ cái mặt này.