Bắc Tống Phong Lưu

Chương 831 : Nhổ tận gốc (2)

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Thái Kinh trợn trắng mắt, chỉ hắn nói: - Ngươithôi, thôi, lão phu cũng lười nói, sau này ngươi bớt làm những chuyện hoang đường như vậy thì được rồi.



Lý Kỳ ha ha nói: - Hạ quan đã nhớ lời dạy bảo của Thái sư. Ánh mắt thoáng lướt qua Thái Du, Thái Thao, nhưng vẻ mặt của hai huynh đệ này hoàn toàn tương phản. Trên mặt Thái Thao mang theo nụ cười đắc ý, mà Thái Du lại tràn ngập phẫn nộ và đố kỵ. Trong lòng không khỏi toát mồ hôi thay cho Thái Kinh. Thực ra đây cũng là băn khoăn trong lòng Lý Kỳ. Vài ngày trước Thái Du thất bại trong gang tấc, bại bởi tay phụ thân gã, không thể thăng làm Tể tướng, mà phụ thân gã lại vô cùng coi trọng kẻ thù của gã, loại người lòng dạ hẹp hòi như gã, sao có thể hiểu dụng ý của phụ thân mình chứ, chỉ biết ghi hận tất cả mọi thứ. Thật ra, bất kể là thời đại nào, chỉ cần là hào môn, trên cơ bản đều sẽ xảy ra tình huống này, càng đừng nói đến siêu cấp đại gia tộc như Thái gia này.



-Hoàng thượng giá lâm!



Một giọng nói the thé đột nhiên vang lên.



Quần thần lập tức quay lại đứng đúng vị trí, chỉ thấy Tống Huy Tông khoác lonn bào tiến vào.



-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế. Vạn vạn tuế.



-Chúng ái khanh bình thân.



-Tạ ơn Hoàng thượng.



Tống Huy Tông ngồi trên long ỷ, xoa tay, thở ra một hơi khí lạnh, cười nói: - Hôm nay thật lạnh mà, chư vị ái khanh đều là rường cột của Đại Tống ta, phai nên bao vệ sức khỏe của mình thật tốt mới được.



-Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm.



Tống Huy Tông cười ha hả, hai tay xoa vào nhau dê sươi ấm, có phần hứng thú nói: - Còn nhớ năm ngoái, một tửu lâu gọi Túy Tiên Cư trên phố Biện Hà thiết kế ra một loại lò sưởi tên là Bích lô để khách nhân sưởi ấm. Loại Bích lô này vừa xuất hiện, ngay lập tức đã nhận được sự ủng hộ khách nhân. Bây giờ Trẫm cũng noi theo, trong mùa đông giá rét này, cũng vì Đại Tống của Trẫm mà mời một tòa "Bích lô" đến, hy vọng có thể mang đến ánh sáng và sự ấm áp cho bách tính Đại Tống ta. Ông ấy là một vị lão giả mà Trẫm vẫn luôn tôn kính vô cùng, cũng vừa là người thầy vừa là người bạn cặng là quân thần của Trẫm, ông ta chính là Thái Thái sư.



Thái Kinh vội đứng ra nóỉ: - Hoàng thượng quá khen, lão thần hổ thẹn không dám nhận, hổ thẹn không dám nhận.



-Ồ, ái khanh không cần khiêm tốn quá. Tống Huy Tông nhấc tay, khẽ cười nói: - Ngày đầu tiên ái khanh vào triều, sức khỏe vẫn tốt chứ.




-Dạ. Thái Kinh ho khan vài tiếng, nói: - Mấy năm trước, tặc tử Phương Lạp ở Giang Nam làm loạn kỷ cương triều đình ta, mặc dù hiện nay đã bị giết, nhưng vẫn còn dư nghiệt sống sót.



Lý Bang Ngạn nói: - Thái sư, đám dư nghiệt này không đáng nhắc tới, không cần lo lắng.



-Tả tướng nói rất đúng, dư nghiệt Phương Lạp không đáng lo nghĩ, nhưng lại có người giúp đỡ dư nghiệt, cho bọn chúng một lý do để tồn tại, thậm chí vu cáo hãm hại Hoàng thượng, chôn vùi bách tính Giang Nam trong nước sôi lửa bỏng. Thái Kinh nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất bình thản, giống như đang kể chuyện vậy.



Tống Huy Tông nghe được giận dữ, nói: - Kẻ nào to gan như vậy?



Thái Kinh nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này không phải do một người làm, mà là hàng trăm hàng ngàn người, hơn nữa bọn họ đều là quan lại Đại Tống ta, nói ra thật xấu hổ, tội thần cũng ở trong đó.



-Cái gì?



Mọi người cả kinh thất sắc.



Lão già này rốt cuộc đang diễn trò gì vậy. Dù sao Lý Kỳ làm quan không lâu, cũng có vài thứ nhìn không ra.



Thái Kinh than nhẹ một tiếng, nói: - Hết thảy những tội lỗi này đều vì ứng Phụng Cục mà ra.



Lời này vừa dứt, sắc mặt quần thần khẽ lộ chút kỳ quặc, dù sao thì ứng Phụng Cục này dính líu rất nhiều, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng có phần, Thái Kinh vừa lên thì đề cập ngay đến ứng Phụng Cục, điều này khiến cho người ta không thể không phòng nha.



Tống Huy Tông khẽ cau mày nói:



-ứng Phụng Cục?