Bắc Tống Phong Lưu

Chương 858 : Cho trước, được sau

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


 Đại ca, để muội tự làm cũng được mà.



- Không được, muội bây giờ là phụ nữ có thai, ít vận động là tốt nhất.



- À, vâng.



Lý Kỳ bưng bát canh gà nhân sâm vừa nấu xong, đưa lên miệng thổi, sau đó bón cho Quý Hồng Nô, hỏi:



- Có nóng không?



Quý Hồng Nô lắc đầu, cười hạnh phúc nói:



- Rất ngon ạ.- Cái đó thì đương nhiên rồi.



Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Hồng Nô, có điều muội chưa biết, đây là món canh gà đặc biệt mà đại ca chuyên chuẩn bị cho bà bầu, dinh dưỡng rất đầy đủ. Cũng vừa lúc bên Cao Ly gửi tặng ít nhân sâm cao cấp này, chắc là có thể đủ ăn vài tháng, đợi lát nữa ta đến ngự thiện phòng một chuyến.



Quý Hồng Nô nghe vậy, thầm nghĩ, trên thế gian này có lẽ chỉ có đại ca là dám lấy việc chung phục vụ việc riêng một cách nhẹ nhàng như vậy, đoạn phì cười sặc cả canh.



- Khụ khụ khụ, xin, xin lỗi.



- Đều tại ta, đều tại ta, là một đầu bếp mà ta quên mất nguyên lí đang ăn không được nói chuyện.Lý Kỳ vội giúp nàng lau miệng, rồi nghiêm giọng:



- Nghiêm túc chút, nghiêm túc chút, không được nói chuyện.



Quý Hồng Nô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Kỳ, không nhịn nổi, bèn cười khanh khách.



Thật là tại ta cả, do bình thường cưng chiều các nàng quá đây mà. Lý Kỳ thấy vậy cũng phì cười theo.



- Phù.



Lý Kỳ đặt bát xuống. Vậy là cũng ăn xong rồi. Đoạn với chăn đắp cho Quý HồngNô, nắm chặt tay nàng, trịnh trọng nói:



- Hồng Nô, muội có tin đại ca không?



Hồng Nô ngây người ra rồi gật đầu cái rụp, Lý Kỳ chính là ông trời của nàng, sao nàng có thể không tin hắn chứ.



Lý Kỳ nói:


Thái Kinh gật gật đầu.Chu Miễn lúc này mới ngồi im. Thực ra trong việc này, vì lấy đại cục làm trọng, nên Lý Kỳ đã phải nhượng bộ nhiều rồi, nếu như Lý Kỳ mà tóm gọn một mẻ người của y, thì có trời mới biết tình thế không thể cứu vãn, thuận thế mà điều tra đến tận y không.



Lý Kỳ lại nói:



- Việc này vô cùng quan trọng, tại hạ khẳng định sẽ lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không làm tổn hại đến lợi ích của Thái Sư và Chu Ngự Sử. Tuy nhiên, sự rối ren của quan trường mạn Giang Nam, có lẽ Chu Ngự Sử còn rõ hơn ta. Nếu như nương tay quá, thì e chẳng khác tự trói chân tay mình, chẳng làm được gì cả, muốn cùng lúc giải quyết ổn thỏa hai vấn đề, thì duy chỉ có một biện pháp.



- Biện pháp gì?Lý Kỳ nói:



- Tự thú.



- Sao có thể được chứ.



Chu Miễn lập tức phủ quyết.



Lý Kỳ thở dài nói:



- Chu Ngự Sử, cho trước được sau, muốn đạt được thì cứ cho đi trước đã. Chỉ cần đám người đó tình nguyện tự thú, quay sang giúp đỡ Tần Học Chính quét sạch quan trường Giang Nam, thì sẽ lập được công lớn, lấy công chuộc tội, thì cùng lắm cũng chỉ bị mất chức. Tục ngữ có câu, giữ được ngọn núi xanh, chẳng sợ không củi đốt. Một khi trừ bỏ được những kẻ đáng trừ bỏ rồi, quan trường Giang Nam lúc đó sẽ thừa ra nhiều chỗ trống. Đợi đến khi sóng gió qua đi, chúng ta lại tiến cử bọn họ làm quan, hơn nữa, bọn họ đến nay đều có thể gọi là đại tài chủ cả rồi, trong thời giannày, bọn họ hoàn toàn có thể cùng với Cục Thương Vụ của chúng ta chấn hưng kinh tế Giang Nam. Ta dám bảo đảm rằng, tài sản của bọn họ chỉ có ngày một nhiều lên, việc này cũng có thể giúp bọn họ rửa sạch tiền, đồng thời lại lập công lớn nữa. Khi chúng ta tiến cử bọn họ, lại càng có thêm lí do chính đáng. Nhất cử ba bốn tiện, chẳng phải đẹp quá ru.



Hai người Chu, Thái nghe xong đều trầm tư suy nghĩ.



Lý Kỳ cũng không ép bọn họ quá, kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi, nhưng trong lòng cũng không dám chắc chắn lắm.



Một hồi lâu sau, Chu Miễn mới nói:



- Ân tướng, ông thấy thế nào?Thái Kinh nhẹ nhàng gật đầu nói:



- Lão phu cho rằng biện pháp này hoàn toàn khả thi, thực ra chỉ cần bắt đầu chỉnh đốn quan trường Giang Nam, không cần biết ai điều tra, điều tra thế nào, những kẻ đó đối với ngươi mà nói là luôn là mối hiểm họa, ngộ nhỡ bị ai nắm được thóp thì sẽ rất gay go, đến lúc đó hai ta cũng không biết sẽ thế nào, rất có thể vì điều này mà rơi vào kết cục bi thảm. Đến nay thì tên đã lên dây, không thể không bắn. Kế này của Lý Kỳ, không những trừ bỏ được hiểm họa, lại bảo tồn được thực lực, thật là thượng sách đó.



Chu Miễn vẫn còn chút do dự, nhìn Lý Kỳ nói:



- Kinh Tế Sử, ngươi thực sự cầm chắc có thể làm được?



Lý Kỳ gật đầu cười nói:



- Chu Ngự Sử, đến nay chúng ta đều đã ngồi chung một con thuyền rồi, ngươi bịthương, ta cũng không thể may mắn thoát nạn, ngươi xem có ai cầm dao tự chặt tay mình không.



Trong lòng thầm nghĩ, đùa cái gì vậy, ra ngoài đời lăn lộn thì phải trọng chữ tín, đã nhổ cỏ tận gốc thì tức là một cây cũng không sót. Chớ có để ông mày nắm được cơ hội, không thì thằng đầu tiên xử lí chính là ngươi. Đó mới là hàm ý thực sự của câu “cho trước được sau“.



Chu Miễn sau khi cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.