Bắc Tống Phong Lưu

Chương 857 : Thê thiếp

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Quý Hồng Nô ngây người ra, một người ngây thơ như nàng làm sao có thể hiểu được tâm trạng của Lý Kỳ. Thấy hắn mừng rỡ như điên, nàng cũng không nén được vui, lệ ngấn lưng tròng. Nàng đã muốn sinh cho Lý Kỳ một đứa bé từ lâu, đó cũng là ước mơ của nàng, nhưng da mặt nàng đâu có được như Lý Kỳ, đoạn đỏ mặt trách móc:



- Đại ca, huynh đè lên muội.



Khỉ thật. Mẹ nó chứ, suýt thì làm ảnh hưởng đến đứa bé, Lý Kỳ sợ thót tim, bỗng giật nảy lên nói:



- Xin lỗi, xin lỗi, Hồng Nô, muội không sao chứ? Lang trung, mau xem muội có sao không.



Quý Hồng Nô vội nói:- Muội không sao, muội không sao.



Nói rồi nàng không kiềm nổi sự mừng vui trong lòng, đoạn khẽ mỉm cười, tay phải bất giác đưa xuống xoa bụng, toát lên niềm vui của một người sắp làm mẹ.



Lý Kỳ dường như bị cái hành động bột phát đó của nàng làm cho không kiềm nổi cảm xúc, hắn quỳ xuống trước giường, hai tay nằm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quý Hồng Nô, dịu dàng nói:



- Hồng Nô, cảm ơn muội, cảm ơn muội đã giúp cho sự tồn tại của ta càng thêm chân thực, càng thêm ý nghĩa.



Dù là mẹ của đứa trẻ, nhưng Quý Hồng Nô không sao hiểu nổi hàm ý của câu nói vừa rồi. Đứa bé này với Lý Kỳ mà nói, thì ý nghĩa không chỉ có vậy, nó không chỉ đem đến cho Lý Kỳ một cảm giác thân tình hắn mong đợi từ lâu, nó còn bắc một cây cầu thực tại nối liền Lý Kỳ với cái thời đại này.Quý Hồng Nô đưa tay gạt nước mắt nơi khóe mắt Lý Kỳ, ngọt ngào cười nói:



- Là muội nên cảm ơn đại ca mới đúng, là đại ca ban tặng đứa bé này cho muội.



- Đứa bé là của hai chúng ta.



Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói.



Quý Hồng Nô khẽ “vâng” một tiếng, khuôn mặt nàng ửng hồng bởi hạnh phúc, trông thật mê lòng người.



- Muội cứ yên tâm nằm nghỉ ngơi, đại ca đi nấu bát canh gà cho muội tầm bổ.



Lý Kỳ khi ở thời hiện đại, để chăm sóc những khách quý là bà bầu thì đã nghiên cứu không ít những món ăn có lợi cho họ. Đến nay thì có thể áp dụng cho chính bản thân mình rồi, cái cảm giác đó thật là khó tả.Quý Hồng Nô ngoan ngoãn gật đầu.



Lý Kỳ đứng dậy, nói với thầy lang:



- Lang trung, từ hôm nay ông cứ ở đây, chỉ cần ông chăm sóc phu nhân của ta cho tốt thì tiền ông không phải nghĩ.



- Dạ dạ dạ.



Lý Kỳ hướng về phía Trần đại nương nói:



- Đại nương, đại nương mau đi tìm mấy bà đỡ về đây.



- Vâng, lão thân đi ngay bây giờ.



- Phu nhân, nhờ ngươiLý Kỳ vừa định nhờ Tần phu nhân ở đó với Hồng Nô, chợt thấy sắc mặt nàng tái xanh, đôi bàn tay hồng hào nắm chặt, lạnh lùng nhìn hắn. Đoạn thấy rùng mình, lời vừa ra đến khóe miệng thì vội nuốt vào. Thầm nghĩ, không thể nào chứ, chỉ ôm có một cái, cũng không đến mức mang bầu, ngươi làm gì phải thù dai thế chứ? Vội chữa thành:



- Phu nhân, sắc mặt ngươi không được tốt, chẳng lẽ cũng có bầu sao?



Tần phu nhân giận tím mặt, dựng ngược lông mày lên, trợn tròn mắt nghiêm giọng nói:



- Ngươi nói sao?



- Không có gì, không có gì, chỉ đùa chút thôi, ngươi chớ để bụng.
- Thật là tội cho con bé Hồng Nô quá.Nàng là một người phụ nữ rất truyền thống, cho nên rất trọng danh phận, thê là thê, thiếp là thiếp. Việc này nhất định phải tách bạch.



Lý Kỳ ban đầu không chú ý tới chi tiết này, nhưng cái tiếng thở dài của Tần phu nhân làm hắn thấy phát chán. Hắn cũng biết rằng ở cái xã hội này thì thiếp chẳng có địa vị gì cả, thậm chí đều có thể mang đi cho, mình thì có thể không để ý, nhưng không phải ai cũng nghĩ như hắn, đoạn cau mày nói:



- Phu nhân, ta dù gì thì cũng là đại quan tam phẩm, lẽ nào không được lấy hai thê sao?



- Đương nhiên là không.



Lý Kỳ đột nhiên nói:



- Thế nếu như Hoàng Thượng đồng ý thì sao?Tần phu nhân sửng sốt nói:



- Hoàng Thượng mà quan tâm đến việc này?



- Cái này ngươi không cần biết, cứ trả lời ta trước đi đã.



- Nếu là Hoàng Thượng phong cho, thì có lẽ là được.



Lý Kỳ cười nói:



- Vậy thì tốt rồi, cứ để Hồng Nô sinh đứa bé ra đã, đợi Thất Nương quay về, đến lúc đó ta tất sẽ có cách, nhất định không làm ai phải tủi thân.



Bụng nghĩ, trước đây Hoàng Thượng luôn hỏi ta muốn điều gì, ta thì ngại nói là muốn con mẹ nó tiền vàng, lần sau ta sẽ nắm bắt cơ hội, vì Hồng Nô, ta cũng không cần thể diện nữa.Tần phu nhân cũng không muốn Hồng Nô làm thiếp, thầm nghĩ, nếu như hắn mà làm được thật, thì để Hồng Nô tạm chịu thiệt một chút trong giai đoạn này cũng không sao. Đoạn gật gật đầu, rồi bỗng buông tay ra nói:



- Chải xong rồi.



Nhanh vậy à, ta còn chưa có cảm giác gì cả. Lý Kỳ đứng lên, theo thói quen đưa tay lên sờ đầu, thở dài:



- Trên đầu mọc đâu ra cái chày thế này, thật là chả quen gì cả.



Cái chày? Tần phu nhân bặm môi cười, ngắm nghía kiệt tác của mình một lúc, rồi gật đầu nói:



- Thế này mới ra hồn người chứ.



Lý Kỳ cứ ngỡ là Tần phu nhân sẽ nói những lời tán dương đại loại như “phonglưu khoáng đạt”, “khôi ngô tuấn tú”, chứ không ngờ lại là một câu cụt lủn mất hứng như thế, buồn rầu nói:



- Xin hỏi ta trước đây trong con mắt phu nhân, thì đến hình dạng một còn người cũng không đạt sao?



Tần phu nhân cười khúc khích nói:



- Ta đâu có nói vậy, mau ra xem Hồng Nô thế nào đi.



- Đúng đúng đúng, à, đa tạ phu nhân hào hiệp giúp đỡ, không tiếp được rồi.



Lý Kỳ nói xong vội chạy ra ngoài.



Tần phu nhân nom cái điệu mừng rỡ như sắp phát điên của Lý Kỳ, giữa hai đầu lông mày bỗng hiện lên một vẻ chua xót, tay phải bất giác xoa bụng, một giọt lệ lăndài trên má, đoạn nhìn ra phía bầu trời u ám bên ngoài, thì thầm nói:



- Xin lỗi.