Bắc Tống Phong Lưu

Chương 861 : Chó ngáp phải ruồi

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Vương Phủ bỗng đứng dậy, căm tức nhìn Vương Tuyên Ân, nói:



- Việc này là thật?



- Cực kì chính xác, là chính mồm thằng Cao Nghiêu Khang nói cho con biết. Y nói cái thứ thần khuyển kia thì Lý Kỳ có đầy, còn phát cho mỗi đứa một con. Hơn nữa bọn chúng đều gặp Chúc Mãng ở Tần Phủ, chúng còn chế giễu chúng ta bị qua mặt chẳng biết gì, bị Lý Kỳ giỡn như giỡn khỉ, hài nhi lúc đó trong cơn tức giận mới động thủ với bọn chúng.



Vương Tuyên Ân lệ rơi như mưa, vẻ biết lỗi kể lại.



Vương Phủ rùng mình, vội lùi hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Được lắm, ta lúc đầu còn cho rằng tất cả những việc này đều do Thái lão tặc sắp đặt, Lý Kỳ cùng lắm cũng chỉ là thằng đồng lõa. Thì ra tất cả lại do Lý Kỳ gây racả. Hắn mới là chủ mưu. Chả trách năm xưa hắn không cần nghĩ ngợi gì liền tức khắc đồng ý ngay đến đây nấu ăn. Như vậy xem ra hắn đã sớm có âm mưu từ trước. Tuy nhiên, sao hắn có thể biết sự tồn tại của cánh cửa kia nhỉ?



Vương Tuyên Ân nghe xong cũng ngây người ra, trầm tư một hồi lâu, đoạn bỗng nhiên nói:



- Cha, người có còn nhớ buổi tối hôm đó không?



Vương Phủ hỏi lại:



- Tối hôm nào?



- Chính là cái buổi tối mà sứ thần nước Kim đến đó. Tối đó hắn và con đàn bà thối Phong Nghi Nô biến mất ở hậu viện nhà ta, liệu có lẽ nào chính tối hôm đó bọn chúng đã vô tình nhìn thấy chăng?Vương Phủ trợn tròn hai mắt nói:



- Đúng đúng đúng, nhất định là tối hôm đó rồi.



Nói đến đây, lão tức giận đến suýt hộc máu, hai nắm đấm nắm chặt, hận thù nói:



- Lý Kỳ ngươi được lắm, Vương Phủ ta và ngươi thề không đội trời chung, thù này mà không báo, ta thề không làm người nữa.



Vương Tuyên Ân vội nói:



- Cha có thể đem việc này nói cho Ẩn Tướng.



Vương Phủ xua tay nói:



- Chả ích gì nữa rồi, đến nay Ẩn Tướng và tên đầu bếp thối đó đã chung một chiến hào. Huống hồ việc này đã qua từ lâu, cho dù có biết thì gã cũng không vì thế mà lật mặt với tên đầu bếp thối đó đâu.Vương Tuyên Ân giận dữ nói:



- Nhưng cục tức này không sao nuốt nổi, tên đầu bếp đó thật quá ghê tởm, không ngờ hắn có thể giở được mánh khóe bỉ ổi đến thế.



Vương Phủ thở dài một tiếng, nói:



- Việc này đều trách chúng ta lúc đó sơ xuất quá, mới để cho hắn có cơ hội nắm bắt, ôi, nói đi nói lại cũng đều do chúng ta mua dây tự trói mình rồi.



Ánh mắt Vương Tuyên Ân vụt lên một vẻ ác độc, nói: 
- Còn một việc nữa, liên quan đến Thái viên ngoại. Ta cho ông ta vào Thương Vụ Cục, chỉ là để kiến thiết kinh tế Giang Nam, vì thế những việc thuộc phương diện khác, nhất loạt không được nói cho ông ta. 



Tần Cối gật đầu nói:



- Việc này hạ quan biết.



Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên quay lại nói:



- Mã Kiều.



Mã Kiều tiến lên, ngạc nhiên hỏi:



- Việc gì thế?Lý Kỳ cười ha hả nói:



- Là thế này, ta đã từng đồng ý với ba thầy trò nhà các ngươi, giúp Lỗ Mỹ Mỹ báo thù. Cũng vừa lúc lần này Tần Học Chính vào nam sẽ đi qua Dương Châu, ta sai cậu ta tiện thể tính sổ cái tên Hoàng Tam Nguyên kia luôn.



Mã Kiều sửng sốt, rồi liền sau đó lắc đầu nói:



- Không cần.



Lý Kỳ ngạc nhiên hỏi:



- Lẽ nào ngươi không muốn báo thù?



Mã Kiều đáp:



- Ta năm mơ cũng mơ thấy giúp sư muội báo thù, nhưng ta muốn chính tay ta cầm dao đâm chết kẻ thù, việc này ta nợ cô ấy, là nam nhi sao có thể thất tín.Tần Cối bỗng nhiên chen vào:



- Mã tiểu ca, ngươi có thể kể đầu đuôi câu chuyện cho bản quan không?



Mã Kiều quay đi, nói:



- Ta và ngươi không thân quen, huống hồ đây là việc riêng của sư muội ta, việc gì ta phải kể cho ngươi.



Xấu hổ quá! Tần Cối trong tức khắc trở nên vô cùng khó xử.



Thằng chết tiệt này vẫn cứ đáng ghét vậy nhỉ! Lý Kỳ cười gượng rồi kể sơ lược duyên do sự tình cho Tần Cối nghe.



Tần Cối cau mày nói:



- Nếu đã như vậy, thì Mã tiểu ca khó lòng tận tay đâm kẻ thủ đó.