Bắc Tống Phong Lưu

Chương 864 : Nhận lệnh bất ngờ

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


Nhờ phúc của đám thôn dân Phượng Tường phủ kia, Lý Kỳ cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảnh hoảng loạn trong Hoàng Cung. Như thế có thể thấy, triều đình nhà Tống trọng thị cái việc này đến thế nào. Dù sao thì Tây Bắc không giống như Giang Nam, bởi vì Tây Bắc là nền móng của Đại Tống vậy, nếu như việc này không giải quyết cho tốt, thì Đại Tống không nghi ngờ gì sẽ đứng trước họa mất nước.



Trên đường, Lý Kỳ trong cuộc nói chuyện với Lương Sư Thành, cũng đã nắm được đại khái, tình hình có thể được rút gọn trong hai chữ, đó là “kì dị“. Đã không biết thì thôi, chứ càng nói càng khó hiểu, thậm chí còn có chút sởn tóc gáy, chỗ nào nghe cũng phát kinh sợ.



Khi còn chưa tới đại điện, từ xa đã nghe thấy từng tiếng tranh cãi truyền tới, Lý Kỳ chỉ thấy nhức cả đầu, thầm nghĩ, hôm nay e rằng khó mà toàn vẹn rút lui rồi. KhiLý Kỳ vào tới đại điện, quần thuần cũng ngừng tranh cãi, nhao nhao quay đầu về phía hắn.



Nhìn ta làm quái gì? Ta đến chỉ là để làm vì thôi. Lý Kỳ coi như không thấy gì, hành lễ nói :



- Vi thần Lý Kỳ bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Tống Huy Tông giờ đây trên mặt toàn một vẻ lo lắng, nói:



- Ái khanh bình thân.



- Tạ ơn Hoàng Thượng!Tống Huy Tông hỏi:



- Ngươi chắc là biết vì sao trẫm chiêu ngươi tới rồi chứ?



Lý Kỳ lắc đầu đáp:



- Bẩm Hoàng Thượng, vi thần không được rõ lắm.



Lương Sư Thành ngạc nhiên nhìn hắn một cái, như muốn nói, ta nói với ngươi như vậy còn chưa rõ ràng sao!



Lý Kỳ đáp lại bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thầm nghĩ, ngươi nói thì cũng đủ rõ ràng rồi, nhưng vấn đề là bản thân toàn bộ sự việc thì chẳng rõ tẹo nào.



Tống Huy Tông phất tay nói:



- Vậy ngươi tạm lui sang một bên nghe đã.- Tuân mệnh!



Lý Kỳ thấy may quá, vội tìm tới một góc kín đáo, nhưng trong đại điện bây giờ lộn xà lộn xộn cả, nên về cơ bản cũng như đứng ở giữa vậy.



Tống Huy Tông khẽ liếc mắt nhìn hắn, rồi thản nhiên nói:



- Vừa nãy nói tới đâu rồi?



Thái Du vội đáp:



- Bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi vi thần nói nên lập tức xuất binh dẹp loạn Phượng Tường, nếu để lâu ngày, đến khi phản tặc lớn mạnh, thì chẳng khác gì nuôi hổ thành họa, sớm đi diệt trừ, mới là thượng sách.



Biết là nhà ngươi sẽ nói vậy mà, thằng nhãi ngươi còn kém xa cha ngươi, trongmắt chỉ có lợi ích của bản thân, một chút đại cục cũng không có. Lý Kỳ biểu thị vẻ khinh bỉ ghê gớm đối với Thái Du.



Rất rõ ràng, Thái Du muốn lập công, dù sao thì từ sau khi y nhậm chức Xu Mật Sứ, chưa từng lập được công trạng nào cả, đem so với Đổng Quán, thì cao thấp quá rõ. Giang Nam vốn là một cơ hội tốt, nhưng do cái kế sách của Tần Cối mà y để vuột mất thời cơ, lần này y nói thế nào cũng không bỏ lỡ.


- Thực ra Độ Chi Sử cũng có cái khó của ông ta, đang yên đang lành lại xuất đi 2 vạn thạch quân lương, điều này đổi thành ai thì cũng khó chịu cả. Hơn nữa năm ngoái đã gửi lương thực đi rồi, có thể nói là ông ta đã phải cố gắng áp dụng mọi biện pháp có thể, nếu như tiếp tục gây sức ép nữa, thì thật là gây khó dễ cho ông ta quá.



Thật là thông hiểu quá! Lương Tích suýt chút nữa là khóc òa lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lý Kỳ, cứ như thể đứng trước mặt mình đang là một đại mĩ nhânvậy. Những lời này thực sự đã diễn tả được hết nỗi lòng của y.



Tống Huy Tông ngây người ra, đột nhiên đập long ỷ, quát lớn:



- Lý Kỳ, ngươi thật to gan, dám bỡn cợt với trẫm.



- Vi thần không dám.



- Không dám?



Tống Huy Tông tức giận nói:



- Trẫm hỏi ý kiến của ngươi, nhưng ngươi nói một hồi cũng bằng chưa nói gì cả, trẫmtrẫm lần này phải trị ngươi tội khi quân.



Mẹ kiếp. Lại dùng cái chiêu này, đủ rồi đấy, ngươi không chán à, ta thì chán lắm rồi.- Hoàng Thượng tha tội.



Lý Kỳ vội nói:



- Mong Hoàng Thượng cho vi thần nói nốt đã ạ.



Tống Huy Tông thực ra cũng là cố ý muốn dọa Lý Kỳ, đoạn nói:



- Nói mau.



Lý Kỳ lau mồ hôi nói:



- Anh Quốc Công, Độ Chi Sử, Ngô Cấp Sự nói đều có lí cả. Vi thần cho rằng, chúng ta có thể cử một đội quân tiên phong đi trước, tiến hành điều tra việc này, nếu như có người làm phản thật, thì không cần nói nhiều, nhất định phải xuất binh trấn áp, lúc đó quân tiên phong có thể giằng co với phiến quân trước, rồi lại điều thêm đại quân tới. Còn nếu như có điều gì uẩn khúc, thì phải tùy tình hình mà xử lí cho phù hợp. Tóm lại, cần phải điều tra cho rõ trước, rồi mới quyết định nên làm thế nào.Tống Huy Tông gật đầu nói:



- Ngươi nói có lí lắm. Nếu đã vậy, trẫm lệnh cho ngươi đi điều tra.



- Thần?



Lý Kỳ hoảng sợ nói.



- Sao nào? Ngươi dám chống lại ý chỉ của trẫm sao?



- Vi thần không dám, chỉ là Quân Khí Giám còn rất nhiều việc đang đợi vi thần về giải quyết, vi thần không thể thu xếp nổi.



Lý Kỳ buồn bực, cái việc thật là quái đản, hắn cũng sợ hãi, bảo hắn bày mưu nghĩ kế thì không vấn đề gì, còn muốn hắn đi điều tra, thì chẳng phải là mang tính mạng ra đùa giỡn sao.Tống Huy Tông nói:



- Tình hình gấp gáp, ý trẫm đã quyết, ngươi tiếp chỉ đi. À, do sự việc đột xuất, đồng thời mọi thứ cũng chưa rõ ràng, trẫm phá lệ cho phép ngươi mang theo cấm quân đi phù trợ.