Bắc Tống Phong Lưu

Chương 865 : Nhiệm vụ nguy hiểm

Ngày đăng: 07:34 30/04/20


 Bãi triều!



Tống Huy Tông nói xong, còn không cho Lý Kỳ thời gian mà tiếp chỉ, đã đứng lên rời đi.



Lý Kỳ lúc đó ngây cả người ra, mặc dù từ ngày làm quan đến giờ, hắn đã tiếp nhận không biết bao nhiêu nhiệm vụ, nhưng đây là lần đầu tiên phải nhận một cái nhiệm vụ kì lạ thế này. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.



Đúng vào hoàn cảnh đó, Tống Huy Tông lại trực tiếp cử hắn đi điều tra việc này, hôn quân thì cũng không đến mức chấp pháp kiểu đó chứ!- Hoàng Thượng Hoàng Thượng



Lý Kỳ sau khi tỉnh ngộ lại cũng chả quan tâm đến lễ nghi phiền phức, bèn co cẳng chạy đuổi theo Tống Huy Tông.



- Kinh Tế Sử to gan, dám ồn ào giữa đại điện.



Lương Sư Thành vội ngăn hắn lại, rồi nói khẽ:



- Ngươi muốn chết đấy à, ngươi có biết mình đang làm gì không hả?



- Nhưng mà Thái Úy



- Được rồi, việc đã tới nước này, nói nhiều cũng vô ích, ngươi mau đi chuẩn bị đi.Lương Sư Thành ngắt lời hắn, sau đó rời đi cùng với Tống Huy Tông.



Chuẩn bị? Cái việc con mẹ gì ta còn chưa hiểu thì chuẩn bị cái tiên sư gì? Lý Kỳ tức đến trợn ngược cả mắt. Chợt thấy các đồng nghiệp đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, có chút gì đó như là đang cười trên nỗi đau của người khác, điều này càng làm hắn trở nên hoang mang, đoạn vội vã chạy ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh, thấy Cao Cầu đang một mình đi đầu tiên, thầm chửi một câu, được lắm, Cầu ca, ngươi thật chẳng có nghĩa khí gì cả, đến lúc này mà lại bỏ rơi ta, ta không để ngươi cứ thế mà đi như vậy đâu.



- Thái Úy, Thái Úy.



Lý Kỳ co cẳng chạy về phía trước, rất nhanh đã đuổi kịp Cao Cầu.Cao Cầu thấy Lý Kỳ lao tới, trong ánh mắt lóe lên vẻ đượm buồn, nhưng ngoài miệng thì vẫn hỏi:



- Ngươi tìm ta có việc gì?



Đóng kịch ! Tiếp tục đóng kịch đi ! Lý Kỳ chẳng quan tâm nhiều, nói thẳng vào vấn đề luôn :



- Thái Úy, lần này ông phải giúp ta chứ !



Cao Cầu thở dài một tiếng, lắc đầu nói:



- Lý Kỳ, ta cũng chẳng giấu gì ngươi, lần này ta thực sự bất lực. Hoàng Thượng cũng không để người ngoài nhúng tay vào việc này, việc duy nhất ta có thể làm là ngươi điều người từ Tam Nha không cần tới hỏi ta, có thể tự mình quyết định.Thế này gọi là giúp, hay là vội thoát thân đây? Lý Kỳ buồn bực nói:



- Thái Úy, vậy ông có thể nói cho ta những điều ông biết, chắc là được chứ?



Cao Cầu nói:



- Đối với việc này, những gì ta biết, thì ngươi cũng biết cả rồi.



- Hả?



Cao Cầu thở dài mạnh một hơi, nói tiếp:




Oa! Thật là lợi hại! Chả trách biểu hiện của Cao Cầu vừa rồi lại thận trọng đến thế. Lý Kỳ hoang mang nói:



- Nếu đã như vậy, Hoàng Thượng vẫn cử một tên vô danh tiểu tốt như ta đi sao?- Đã đến lúc này rồi ngươi còn cho rằng cái kiểu khiêm tốn giả dối này có thể thay đổi được tình hình sao? Hoàng Thượng luôn coi ngươi là phó tướng, đặc biệt tín nhiệm ngươi, đương nhiên, ngươi cũng chưa bao giờ để Hoàng Thượng phải thất vọng.



Thái Kinh nói rồi lại chuyển ý:



- Nhưng đây chỉ là điều thứ nhất, thứ hai, ngươi cũng đã thấy tất cả những thứ hôm nay phát sinh ở đại điện rồi đó, chắc hẳn là ngươi cũng biết rõ nguyên nhân vì sao con trai lớn của ta lại muốn xuất binh chứ.



Lý Kỳ khẽ gật đầu.



Thái Kinh lại nói:



- Chính là bởi như thế, nên Hoàng Thượng chắc chắn không thể cử Du nhi cầm binh đi được. Bởi vì một khi nó đi, rất có thể sẽ xảy ra chiến tranh. Mặc dù gốc rễ củaChiết gia ở Phủ Châu, nhưng mấy năm gần đây, chiến sự với Tây Hạ không dứt, sau đó lại xuất binh Hà Hoàng, chinh phạt Thổ Phiên, cho nên Chiết Gia Quân giờ đây không chỉ trấn giữ Phủ Châu, kể từ sau khi Đổng Quán xuất binh Thổ Phiên mấy năm trước đây, khu vực Phượng Tường Phủ cũng do Chiết Gia Quân trấn giữ cả. Do Chiết Gia Quân sử dụng Thế Tập chế, cho nên bốn phía Phượng Tường Phủ có không ít gia quyến của Chiết Gia Quân sinh sống. Nếu như một khi xảy ra chiến sự, là mọi việc đều có thể xảy ra.



Lý Kỳ nói:



- Nói như vậy là Hoàng Thượng căn bản không hề muốn xuất binh?



Thái Kinh xua tay nói:



- Cũng không phải vậy, 2-3000 binh lính vô cớ mất tích, rất có thể là tất cả đã bị tiêu diệt, việc này vô cùng nghiêm trọng, nếu không xuất binh, e rằng khó mà giảiquyết.



Lý Kỳ càng nghe càng buồn bực, đoạn nói:



- Thái Sư, thực ra không phải là ta sợ việc, chỉ là việc này có lắm điểm khả nghi quá, Hoàng Thượng hoàn toàn có thể âm thầm cử người đi điều tra rõ ràng trước đã, sau đó hãy định đoạt! Không nhất thiết phải sai ta dẫn quân đi điều tra luôn như vậy chứ.



Thái Kinh gật đầu nói:



- Vừa rồi trong đại điện, lão phu cũng thấy điểm này khó hiểu, cho đến khi Hoàng Thượng chiêu lão phu đi, lão phu mới hiểu, thì ra Hoàng Thượng đã biết tin này từ lâu, nhưng do liên quan tới Chiết Gia Quân, nên Hoàng Thượng mới phải thận trọng hành sự, cho nên Hoàng Thượng đã cử đi 3 đoàn người âm thầm điều tra, nhưng cả 3 đoàn người này đều một đi không trở lại, điều này khiến Hoàng Thượngvô cùng bất an, nên mới có sự việc ngày hôm nay.



- Cái gì? Một đi không trở lại? Thếthế rốt cuộc là sao?



Lý Kỳ hoảng sợ nói:



- Vậyvậy lần này ta đi chả phải là rất nguy hiểm sao?



Trời đất! Đám người này một đi không trở lại, ngộ nhỡ ta đi cũng như vậy, thì có oan cho ta không cơ chứ! Chưa giết được người Kim thì đã tự giết mình trước rồi. Triệu Cát, thằng nhãi ngươi đang chơi ta đấy à!



Lý Kỳ tóc gáy dựng ngược, trong lòng vô cùng bất an.



- Điều này lão phu không dám đảm bảo.



Thái Kinh lắc đầu, rồi nói tiếp:- Tuy nhiên 3 lần trước, Hoàng Thượng sợ làm to chuyện, nên không cử nhiều người đi, nhưng lần này Hoàng Thượng đã ưu ái cho ngươi dẫn quân tiên phong đi rồi, ngoài ra, Hoàng Thượng vừa rồi còn quyết định để Chủng Gia Quân đi hiệp trợ ngươi, đề phòng có gì bất trắc, cho nên lần này ngươi đi cũng không quá nguy hiểm đâu. À, lão phu đã thỉnh cầu Hoàng Thượng cho Chủng Sư Đạo tiếp tục thống lĩnh Kinh Kỳ Lộ, dẫn một bộ phận Chủng Gia Quân đi theo bảo vệ ngươi. Hoàng Thượng đã chuẩn tấu rồi, tin chắc là bây giờ Chủng Sư Đạo đã nhận được mật chỉ. Tuy nhiên, ngươi phải nhớ cho kĩ, quyết không được để Chiết Gia Quân và Chủng Gia Quân nảy sinh bất cứ xung đột nào, nếu xảy ra thì Đại Tống ta nguy to đó.