Bạch Công Tử

Chương 17 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Hơn nửa tháng sau, ven Tây hồ…



Thủy quang liễm diễm tình phương hảo.



Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ. (*)



Lại là mưa phùn, nhưng không phải mưa xuân, mà là một hồi lại một hồi mưa thu rét buốt, đứt quãng, như khóc như than, giăng mờ cả Tây hồ. Thế nhưng vẫn có rất nhiều người nhã hứng ra Tây Hồ du ngoạn, chỉ thấy ven hồ tốp năm tốp ba, so với tiết thanh minh không hề kém cỏi. Lại có rất nhiều tiểu thương nhân cơ hội này kiếm chút lợi, mới sớm tinh mơ đã có nhiều quầy hàng dọn ra, tiếp đón khách qua đường đến thưởng ngoạn.



Từ Phiêu Nhiên vừa đuổi tới, không kịp nghỉ ngơi, giục ngựa chạy tới ven Tây hồ!



Tuy rằng Bạch công tử từng nói qua hắn ở trong một cái động tu luyện, nhưng Tây hồ rộng lớn, dã động lại nhiều, bảo y đi đâu mà tìm? Từ Phiêu Nhiên mỏi mệt thở dài, xoa bả vai nhức buốt, đành phải lửng thững đi quanh Tây hồ, hy vọng tìm được một chút manh mối.



Mưa phiêu nhiên nhi lạc (nhẹ nhàng phiêu động), rơi trên vai trên tóc, rơi cả vào lòng…



Mãi theo đuổi một thân ảnh trong trí nhớ, Từ Phiêu Nhiên bất tri bất giác thúc ngựa bước lên cầu.



Tầm mắt vừa rơi xuống hai hàng đại tự phong cách cổ xưa loang lổ, Từ Phiêu Nhiên đột nhiên giật mình, y cúi đầu, tuấn nhan hiện ra nụ cười đau khổ. Đoạn kiều… Tên là Đoạn kiều, là nơi Bạch Nương Tử cùng Hứa Tiên gặp lại, cũng chính là nơi y cùng Bạch công tử gặp nhau lần đầu… Không biết lúc này đây… y còn có vận khí kia nữa hay không. Nếu có duyên… Nếu có duyên…



Buông dây cương, Từ Phiêu Nhiên mệt mỏi nhắm mắt lại, chắp hai tay thành khẩn, nhẹ nhàng hé môi, cảm nhận những giọt mưa thu như những sợi tơ vấn vương trên thân thể mình, thầm khấn nguyện: “Ông trời a… Nếu người hiểu được tấm lòng thành của ta, xin cho ta cùng Tiểu Bạch gặp lại đi! Ta nhất định lập miếu thờ, thêm nhiều tiền nhang đèn cho người!” Vừa dứt lời, trên đoạn kiều liền truyền đến một tiếng thét to: “Mau tới nếm thử chút a! Canh xà bổ dưỡng a, ăn rồi muốn ăn nữa a! Mau tới ăn! Mại dô, mại dô. Bạch xà mới được giết thịt a, rất tươi ngon a. Đến nếm thử, canh xà nên ăn vào lúc này, nếu tới mùa đông, chúng nó đều phát phì, toàn thân là mỡ không ngon a…”



“Cái gì? ! !” Từ Phiêu Nhiên chết nghẹn nhìn trân trối, nửa ngày sau mới hét lớn một tiếng, ba bước thành hai bước xông lên đoạn kiều, liền thấy một tráng hán cao lớn vạm vỡ đang múc ra từ trong nồi một chén lại một chén xà canh thơm ngào ngạt đưa cho khách hàng, bên thắt lưng hắn còn giắt một miếng da xà thật lớn trắng như tuyết như cố ý khoe ra.



“A? Khách nhân ngươi cũng muốn sao?” Bị ánh mắt Từ Phiêu Nhiên bắn tỉa, tráng hán vội vàng múc một chén canh đầy tràn đưa cho y! Nhưng Từ Phiêu Nhiên không có để ý đến hắn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm rồi ngã quỳ gối trước tấm da xà, ôm xà da te tua mà nước mắt rơi như mưa: “Tiểu Bạch a! Đều do ta vô dụng! Đã tới chậm một bước! Là ta hại ngươi a! Ta vô dụng! Ta cứu không được ngươi —- “



Mọi người đình chỉ động tác trong tay, dùng ánh mắt xem kẻ điên nhìn Từ Phiêu Nhiên khóc thét đến thanh âm khàn khàn, đột nhiên, Từ Phiêu Nhiên giống như khóc đã đủ, vẻ mặt bi tráng đứng vụt dậy, từ trong ngực lôi ra một mớ ngân lượng cùng tất cả những thứ quý giá mình có, đối tráng hán cùng khách nhân khác phân phó: “Cả nồi canh xà này ta bao hết ! Các ngươi ai cũng không được ăn! ! !”


Mấy tiểu phi yến cắt qua hoàng hôn, chầm chậm bay về tổ…



Đoạn kiều còn sừng sững bên cạnh Tây hồ, như một trưởng lão già nua, chứng kiến hết thảy kẻ đến người đi cùng biết bao nhiêu cố sự.



Cũng ghi lại tất cả bi thương, tất cả phẫn nộ, tất cả bất đắc dĩ, tất cả tiếc nuối, tất cả ưu sầu, tất cả hờn giận.



Còn có… tất cả hạnh phúc…



– Hoàn –



(*)Đây là hai câu thơ miêu tả cảnh đẹp ở Tây Hồ. Nhà thơ Tuệ Sĩ dịch nghĩa :



Mặt nước sáng lóng lánh, mưa vừa tạnh trông càng đẹp



Sắc núi quạnh ráo, mưa lại càng làm cho trông lạ ra.



(**) Trời đất nghe thấu lời nguyện cầu của con người



====



Hoàn rồi



*Múa múa*



Ngay đêm giao thừa nha ! Chúc mọi người năm mới hạnh phúc.