Bạch Công Tử

Chương 18 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Sự tình phát sinh sau khi Từ Phiêu Nhiên cùng Bạch công tử còn có hồ ly cùng Tiêu Tương dắt tay nhau ẩn cư nơi núi rừng…



Sáng tinh mơ, gà rừng trước nhà còn đang gân cổ gân họng gáy vang, núi rừng  tràn ngập trong màn sương sớm còn chưa tán, vạn vật như được bao phủ ngăn cách với trần thế bên ngoài, chỉ có lũ chim sơn ca không chịu ngồi yên đứng trên cành cao vui vẻ ca xướng.



Một vật thể to lớn bất đồng với xung quanh hiện ra phía trước chỗ đám cỏ tranh. Đại địa theo nhịp chân nặng nề của hắn cũng phát ra tiếng run rẩy nho nhỏ. Mà cái nhà tranh nhỏ bé vốn không thể nào kiên cố, càng rên rỉ kịch liệt, tựa hồ bị lung lay sắp tắt thở đến nơi. Nhánh cây bị đẩy ra hai bên, người tới rốt cục cũng lộ ra chân diện mục. Tứ chi tráng kiện, lưng dày rộng như núi, lông mày rậm, mắt to cùng cằm râu quai nón, phối hợp cùng thân hình vĩ đại của hắn thật hoàn mỹ, tựa như trong bức tranh mà bước ra.



Duy nhất không tương đồng chính là, đại hán làm cho người ta có cảm giác không phải hắn có uy phong lẫm lẫm, mà là hàm hậu chất phác.



Nghi hoặc nhìn lại bàn tay to lớn của mình, lại kinh ngạc nhìn đến cái cổng tre mình vừa không nhấc nổi, đại hán do dự một lát, ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị đổi lại một loại phương thức tương đối ôn hòa là …gọi cửa. Nhưng mà trước khi hắn kịp mở miệng, cánh cửa tự động tự phát “kêu thảm thiết” một tiếng mở ra.



Nhíu nhíu mày đại hán cười ngây ngô vỗ vỗ đầu mình, lẩm bẩm khen:



“Tiểu Bạch nó quả nhiên không có tu luyện uổng phí, tính được cả là ta muốn tới —— đáng tiếc một bóng người bị đá bay ra ngoài cắt ngang ảo tưởng của hắn.



Xoa xoa tứ chi bị quẳng đau nhức, hồ ly căn bản không chú ý quái vật to lớn phía sau, hắn đáng thương nhìn vẻ mặt đầy lửa giận của Tiêu Tương phía trong cánh cửa, thê lương lại oan uổng kêu to:



” Vì cái gì…cũng không phải là ta nguyện ý”.



“Ít đến!”



Tiêu Tương cầm lấy cái chổi bạo khởi bạo phát, mày ngài dựng thẳng, không thèm liếc hồ ly lấy một cái, lạnh lùng ra lệnh:



“Trước khi mùa đông đến ngươi đừng hòng mơ tưởng ta cho vào nhà!”



Nói xong không để cho hồ ly có cơ hội nguỵ biện, một phen đóng lại cổng tre, bỏ lại hồ ly vẫn còn ngồi dưới đất khóc thét cùng khách đến thăm đứng trợn trắng ở cửa.



“Cái gì chứ…thay lông theo mùa đâu phải chỉ có mình hồ ly ta…”



Trong lòng biết hai ngày này Tiêu Tương mỗi ngày quét dọn đều quét ra lông hồ ly chất đống như núi, từ lâu đã đủ oán khí, hồ ly chỉ là không thể oán giận một câu, liền nhận lệnh lồm cồm bò dậy. Ai… Ai kêu hắn không bằng bổn bạch xà, chỉ cần một năm thay da có một lần, mà da xà cũng không theo gió chung quanh bay loạn xạ được. Mỗi năm hai mùa xuân thu đến kỳ thay lông, Tiêu Tương luôn luôn bất niệm phu thê chi ân đá mình văng ra khỏi cửa, có điều nói gì thì nói… Hắn cũng không muốn hại mọi người ngay cả thời điểm ăn cơm trong bát cũng phiêu đến một đống lông hồ ly a. Nhưng ai kêu chính mình tu luyện không tới nơi, còn chưa có thoát khỏi thân hồ ly. Ai –



“Uy —— hồ ly a, đã lâu không gặp !”



Đại hán không thể thừa nhận mình to lớn như vậy mà bị người ta lờ đi như không tồn tại, lên tiếng thức tỉnh hồ ly, hắn quay đầu lại liền phát hiện phía sau là một chướng ngại vật to như trái núi nhỏ, theo tầm mắt rơi xuống đến ngực, lại một đường nhìn qua. Hồ ly yên lặng một lát, bán tín bán nghi trả lời:



“Như thế nào… Là ngươi? ! Ngươi thế nào lại tới nơi này?”



“Ta đã đứng vào hàng tiên ban, trước khi thăng thiên, đến xem ngươi cùng Tiểu Bạch hai người lão bằng hữu một chút!”



Đại hán gọi vào, so với hồ ly còn muốn kích động hơn. Hồ ly cũng xác định thân phận người tới, nắm lấy hai vai người trước cười đến ánh mắt đều loan lên:



“Ai nha thật không nghĩ tới ngươi cũng thành tiên rồi. Năm đó ngươi chỉ vì không có nương, cả đêm chỉ biết bi thương kêu khóc, tiểu gấu ngựa này…”



“Ân… Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt thì, ngươi hình như là cũng bị mẫu hồ ly vứt bỏ. Thế nào? Hiện tại bị một nữ nhân nhân loại quát bảo? Càng ngày càng thất bại?”



Đại hán cũng bị hồ ly làm cho nổi lên hoài niệm, nhịn không được theo ký ức hồi tưởng.


“Ân công… Ta đang nghe…”



“Ta rốt cục minh bạch…”



Thanh âm nhợt nhạt mê mị, hoặc Bạch công tử tiếu nhan như rặng mây đỏ, an tâm cười thả lỏng một chút:



“Ngươi minh bạch là tốt rồi…”



“Đúng vậy…”



Ôm lấy Bạch công tử, Từ Phiêu Nhiên dứt khoát kiên quyết tiếp lời:



“Bất luận ngươi có nhiều quá khứ, bất luận ngươi trước đây ngủ cùng ai, ta vẫn như cũ ái ngươi”. Bạch công tử mở to hai mắt ngốc tại chỗ, chậm rãi cứng ngắc…



Hoàn toàn không biết chính mình vừa gây chuyện, đại hán nhìn sắc trời phía xa, nghe hồ ly cầu xin nhất thành bất biến cùng Bạch công tử thở dài không biết là lần thứ mấy, vỗ vỗ bụi trên người tiêu sái đứng dậy.



“Các ngươi thoạt nhìn đều ngốc nghếch như nhau, cũng không tồi, ta đây cứ yên tâm phi thăng đi”.



“Điểm nào mà ngươi nhìn ra không tồi?”



Hồ ly cùng Bạch công tử hiếm có thời gian đạt thành chung nhận thức, nghe xong đại hán nói, hầu như trăm miệng một lời quay đầu lại. Hảo hảo, một ngày đêm tất cả đều rối loạn, đầu sỏ gây nên còn dám nói loại này. Nếu không xem nhiều năm giao tình, hai người thật là xúc động muốn xông lên cho hắn chút giáo huấn, Nhưng trước mắt cấp bách là…



“Tiêu Tương… Cho ta một cơ hội… ta biết rằng ngươi không phải thực tâm muốn vậy a…”



“Ân công… Ta chỉ cùng ngươi mới có loại quan hệ này… Ngươi phải tin tưởng ta a!”



“Tiêu Tương…”



“Ân công…”



Nhìn thân ảnh bọn họ dưới nắng chiều bận rộn, không biết vì cái gì, có một loại cảm giác ấm áp nảy sinh từ tận đáy lòng đại hán, mặc dù thoạt nhìn không giống, nhưng quanh thân bốn người có một loại hạnh phúc mỹ mãn tựa như bao phủ…



Âm thầm vì các bằng hữu cảm thấy cao hứng, đại hán hóa thành một đạo kim quang ấm áp chậm rãi bốc lên… Lưu lại một câu chúc phúc…



“Tiểu Bạch… Hồ ly… Ta lần sau lúc rảnh rỗi tái tới tìm các ngươi ngoạn…”



“Không có lần sau!”



“Không cần tái xuất hiện!”



Mặt trời chiều ngã về tây, một ngày đêm bình thản hạnh phúc kết thúc… Vẫn như cũ…



Trong núi thanh nhàn,  hôm nay vô sự…



-Hoàn-