Bạch Công Tử
Chương 8 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Từ Phiêu Nhiên thử giãy dụa một chút, nhưng ngay sau đó phát hiện ra chỉ có thể làm cho dây trói trên người trở nên thít chặt hơn, y ảo não quay về tại chỗ. Chỉ có thể trách mình bị lửa giận làm mờ đi lý trí. Lúc vừa bước ra nhìn thấy bọn giáo đầu đang khi dễ các cô nương, nhất thời nộ khí xung thiên, ngốc đến nỗi cùng bọn họ nổi lên xung đột, làm trò trước mặt tất cả khách nhân, bất quá…
“Các ngươi giữa thanh thiên bạch nhật đem ta bắt đi, cũng quá coi thường vương pháp đi!”
“Hừ!” Dường như tên lỗ giáo đầu cũng không thật vừa lòng với quyết định vừa rồi của mình, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Từ Phiêu Nhiên một cái, không nói gì. Lúc sau, có một tên thuộc hạ vừa chạy từ ngoài vào, nghe hắn báo cáo xong, bầu không khí khó xử trong sơn động cũng nhanh chóng tiêu thất: “ Lão đại! Chúng ta đã xem qua! Không có ai theo tới! Sơn động này thực bí mật, phỏng chừng không có trở ngại gì!”.
“Ân…” Tên giáo đầu gật đầu hài lòng, nhìn vẻ mặt hờ hững của Từ Phiêu Nhiên mà nở ra một nụ cười *** đãng: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không giết ngươi, như vậy rất phiền toái. Chúng ta chẳng qua là muốn cho ngươi nếm thử vài điểm giáo huấn, để ngươi biết rằng chọc vào chúng ta thì không thể sống khá giả được!”
“Nga? Ngươi cho rằng nếu ta trở về với đầy vết thương trên người, ta hội không đi tố giác các ngươi hay sao?!!”
“Đúng vậy a…Nhưng mà, một phẩm hương công tử đỉnh đỉnh đại danh, bị nam nhân cấp cưỡng gian, chỉ sợ mặt mũi để trở về còn không có nói chi đến việc tiết lộ ra đi!” Từ Phiêu Nhiên nghe xong liền trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn chút máu. Tên lỗ giáo đầu tà tà cười, mang vẻ mặt của một tên tiểu nhân đắc chí, hắn thân thủ túm lấy Từ Phiêu Nhiên. Từ Phiêu Nhiên vừa thẹn vừa giận, tuyệt vọng cùng khinh bỉ, y trợn mắt cắn mạnh một hơi vào mu bàn tay của tên lỗ giáo đầu, khiến hắn oai oái kêu đau.
“Đã thế này còn dám cắn người! Cho ngươi nếm chút lợi hại. Xem ngươi còn ngông cuồng nổi nữa hay không. Các huynh đệ, ngăn hắn lại!”
Từ Phiêu Nhiên trừng mắt tỏ vẻ thấy chết không sờn, nhưng kỳ thực lại không ngừng run rẩy. Tên lỗ giáo đầu nghiến răng hạ mệnh lệnh, giây tiếp theo, Từ Phiêu Nhiên đã vô lực bị một đám thô lỗ ấn ngã xuống đất.Y tuyệt vọng nhìn tên nam nhân kia từng bước từng bước đến gần, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ, tự mình làm tự mình chịu. Xứng đáng. Ngay cả mình còn cảm thấy chán ghét bản thân…sẽ không có ai đến cứu…bởi vì…ai mà tin được một phẩm hương công tử ngày thường hung hăng vênh váo cũng có lúc phải cầu xin người khác cứu giúp. Chính y còn không thể tưởng tượng ra. Đây là báo ứng sao? Là do y đã hại thiếu niên xinh đẹp kia sao…là do y đã làm vẩy đục sự ngây thơ của hắn? Thiên a! Mọi người đều nói ngươi đối xử thiên vị Từ Phiêu Nhiên ta…còn nói vì cái gì mà ngươi luôn trừng phạt nghiêm khắc bất luận kẻ nào nhưng với ta lại không có lấy nửa điểm thống khổ!”
Bên tai truyền đến âm thanh y phục bị xé rách rất rõ ràng, y còn cố sức giãy dụa, ngay lập tức không biết bị kẻ nào thôi một quyền vào bụng, đau đến mắt nổ đầy sao…Từ Phiêu Nhiên nhắm hai mắt lại…
“ Buông, ân, công,của, ta, ra!!” Bạch công tử thét chói tai, âm thanh đập vào vách sơn động, hồi âm kịch liệt, vang tận mây xanh. Mọi người đều bị tiếng quát của hắn mà động tác ngừng lại giữa không trung, nhất tề quay đầu lại, liền bắt gặp Bạch công tử hạnh mâu mở lớn trừng trừng, toàn thân như bị lửa giận thiêu đốt. Không biết là kẻ nào dẫn đầu, ngay sau đó bọn chúng liền cười rộ lên: “ Ta còn tưởng là cái gì? Hóa ra chỉ là một tiểu mỹ nhân trói gà không chặt!!! Ha ha ha ~~ đừng nóng vội a ~~~ chờ bọn ta hưởng thụ lão bản của ngươi xong sẽ hảo hảo yêu thương ngươi!”
Bạch công tử đem lời trêu chọc khiêu khích của bọn chúng từ tai này ném sang tai kia, ánh mắt theo vào sơn động liền dừng lại trên người Từ Phiêu Nhiên. Mà y lúc này đã mất đi ý thức! Là phẫn nộ? Hay là hối hận? Chỉ biết thứ cảm giác này làm ***g ngực muốn nổ tung …Có phải hay không loại dục vọng này có tên là “sát sinh”? Nhiều năm tu hành như vậy chẳng lẽ còn chưa mất đi thú tính? Ma khí ngàn năm qua chẳng lẽ nháy mắt sống lại? Có phải hay không hắn chưa thể vượt qua nhân quả? Có phải hay không chưa ngộ quá trần niệm? Hắn thực sự là muốn tự tay đâm chết cái bọn tổn thương đến ân công a. Cho dù có vì vậy mà bị trời trừng phạt cũng không thấy hối tiếc!
“!” Đột nhiên ý thức được suy nghĩ của mình đáng sợ đến chừng nào, Bạch công tử đem tất cả phẫn nộ tích tụ, nện một cước kinh thiên động địa, đến cả thổ địa dưới chân cũng bị hắn dọa cho mất vía!! Hắn vốn chỉ tính toán mượn một cước này thể hiện chút uy lực, có thể làm cho kẻ địch khiếp sợ mà không hao binh tổn huyết. Nhưng đột nhiên dưới chân truyền đến một chuỗi âm thanh địa mạch nứt vỡ cuồn cuộn. Không đợi hắn kịp phản ứng, theo tiếng nổ khai thiên lập địa, một dòng chất lỏng đen tuyền từ chỗ đất bị hắn giẫm không ngừng phun trào. Dòng chất lỏng đen sền sệt nhớp nhúa mang theo mùi khó chịu nhanh chóng lan ra toàn bộ sơn động !!!.
“Oa a ! ! ! !” Bị ném về phía giường, lão đại phu nhìn chằm chằm vào trong chăn, sau thảm thiết kêu một tiếng, cướp đường mà chạy. Từ Phiêu Nhiên bị hắn làm cho khiếp sợ bất động một lúc, sau đó vội vàng đi qua vén chăn lên.
Chỉ thấy trên giường là một cự xà cực lớn, cái miệng to hơn cái bát, một đôi con ngươi u ám tản ra lục quang lạnh lùng!!!
Từ Phiêu Nhiên bất động ngay tại chỗ, ngay cả chạy y cũng quên mất, lúc này suy nghĩ duy nhất của y chính là …Bạch công tử đâu?! Còn nữa, từ lúc bước vào chỉ nghe có một tiếng kinh hô ngắn ngủi…chẳng lẽ…Tiểu bạch đã bị cự xà này nuốt mất…
“Không…” Từ Phiêu Nhiên liều mạng lắc đầu không muốn dự cảm xấu, y lui về phía sau liền đụng phải bàn bát tiên trong phòng, vừa cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt đúng là tuyết y của Bạch công tử kia! ! ! Dường như đáp án đã được khẳng định, Từ Phiêu Nhiên tuyệt vọng nỉ non : “Tại sao có thể như vậy… Ông trời a… Vì cái gì ta vừa mới bắt đầu biết đến nhân tình…ngươi lại đem hắn cướp đi? ! Chẳng lẽ là… Ta phẩm hương công tử… cả đời cũng không xứng có được… Một cái chân tình sao… … Ông trời a… Vì cái gì… …”
Bạch xà ở trên giường cố gắng lay động cái đầu thật lớn, ý muốn giải thích, nhưng chỉ phát ra âm thanh phun rít!
“Tiểu Bạch… Không… … Không cần ——”Từ Phiêu Nhiên tuyệt vọng đến nổi điên đột nhiên xông lên, dùng sức bật kinh người túm lấy miệng xà vừa ra sức mở vừa loạng choạng rống: “Ngươi đem Tiểu Bạch trả cho ta! Nhổ ra cho ta! Nhổ ra a! Có nghe thấy không! ! !”
Cự xà thống khổ đong đưa cái đầu, cố gắng mở to miệng, cho dù có đau nhức vẫn tùy ý để cho Từ Phiêu Nhiên trút giận! Nhưng bởi vì Từ Phiêu Nhiên thần trí vốn đã mê đảo, làm sao còn biết cẩn thận, một chiếc răng nanh thật lớn cắm vào tay y, độc tố theo miệng vết thương trên cánh tay nháy mắt rót vào trong cơ thể y, Từ Phiêu Nhiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đối mặt với kết cục sắp đến, y lại cảm thấy thoải mái đến mạc danh kỳ diệu. Quên đi…Tiểu Bạch đã mất… Hắn vì cái gì còn muốn sống? Ông trời sẽ không cho y một người khác để yêu … Cho dù có… Người kia không phải Tiểu Bạch cũng không có ý nghĩa!
Tiểu Bạch… Thực xin lỗi… Ta chưa nói cho ngươi biết tình cảm của ta đối với ngươi… Nhưng ta lập tức đến cùng ngươi… Ta sẽ có thời gian dài, rất dài… Ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết… …
Từ Phiêu Nhiên chậm rãi khép hai mắt, thân hình mềm nhũng, hư thoát ngã xuống!
“…” Đúng lúc Từ Phiêu Nhiên mất đi tri giác, hồ ly hiện thân, vừa kịp nắm lấy khuỷu tay y, đang định đối bạch xà khuyên giải an ủi hai câu, lại kinh dị phát hiện… …
“Trời ạ! Bổn xà! Ngươi ân công tắt thở ! ! ! !”