Bạch Công Tử

Chương 9 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Có lẽ là do quá mức kinh ngạc mà tiềm lực kích phát, Bạch công tử trong chớp mắt thay đổi hình dạng trở lại. Hắn vội vàng đẩy hồ ly ra, đem ngón tay run rẩy thăm dò hơi thở của Từ Phiêu Nhiên, không dám tin, quả nhiên đã không còn hơi thở ấm áp nữa.



“ Tại sao lại có thể như vậy !!! Ân công!”Bạch công tử lay động thân thể đang dần mất đi độ ấm của Từ Phiêu Nhiên, khóc không ra nước mắt, âm thanh tê rống gào thét. Vì cái gì…vì cái gì mình lại là xà! Vì cái gì mà xà ngay khả năng rơi lệ cũng không có?!



“Kỳ thật…Như vậy cũng không có gì là không tốt ~” Hồ ly ra vẻ thoải mái nhún vai, lời của hắn không thể nói là lời khuyên mà chính là giựt giây: “ Dù sao một đời này hắn sinh ra đã rất hoàn mỹ, ngươi muốn báo ân cũng không tìm thấy cơ hội. Mặc dù hắn chết có chút không minh bạch, nhưng lần sau không chừng vận khí không tốt chuyển thành tên khất cái ~ đến lúc đó, chuyện ngươi thành tiên không phải dễ như trở bàn tay hay sao?”



“…” Bạch công tử há hốc miệng ngơ ngác nhìn hồ ly, trong lòng hắn rõ ràng là không có cái chờ mong như hồ ly đã nói, chính là muốn phản bác tại sao lại không nói nên lời? Có phải hay không chính mình cũng trách cứ Từ Phiêu Nhiên quá hoàn mỹ? Có phải hay không chính mình cũng thật sự hy vọng y cứ như vậy mà chết đi…



“Ta muốn đến chỗ Nam Cực Tiên Ông trộm tiên thảo!” Bạch công tử kiên quyết đứng dậy, thùy hạ mi mắt, không nhìn lấy hồ ly một cái, lưu luyến đem thi thể Từ Phiêu Nhiên đặt ngay ngắn trên giường, xoay người hóa thành một đạo bạch quang biến mất, nhưng lại bị hồ ly sớm có dự liệu một phen kéo lại.



“Ngươi muốn học tập mẫu xà kia sao?!” Hồ ly lắc đầu không đồng ý: “ Đừng quên…kết cục kế tiếp của nàng chính là bị nhốt tại Phong Lôi tháp hai mươi năm! Nàng có thể sinh ra Văn Khúc mới có thể cứu được mình…Còn ngươi? Ngươi là công a!”



Bạch công tử nhẹ nhàng rút tay áo lại, ngày thường hắn không quả quyết, nhưng lúc này bình tĩnh đến thần kỳ, kiên quyết trả lời: “Hồ ly, Ta không phải Bạch Tố Trinh, ân công cũng không phải là Hứa Tiên.” Hồ ly còn muốn nói thêm, nhưng Bạch công tử đã phi thân đi mất.



Thở dài vừa định đi, chợt nghe ngoài cửa vang lên một âm thanh nữ nhân: “Lão bản a ~~~ nghe lão đại phu vừa mới bay ra nói trong phòng ngươi có xà ~~ sao lại thế này a? ~ ngươi bị báo ứng sao?” Hồ ly lặng lẽ kinh hô một tiếng, khó xử nhìn thi thể Từ Phiêu Nhiên, thời khắc chỉ mành treo chuông hết sức, cánh cửa vừa mở ra, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, một phen đem bộ da xà vừa có được khoát lên biến thành bộ dáng Từ Phiêu Nhiên, thuận tiện đem người thật đá vào phía trong giường, còn chính mình nằm xuống! Lúc hắn làm xong mọi việc, Tiêu Tương vẻ mặt háo hức trông đợi kịch vui cũng vừa xông vào!



“Ban ngày ban mặc ngươi sao lại ở trên giường? Không thích hợp nga ~~~ “



“Ha hả ha hả… …” Hồ ly cười gượng, bằng trực giác hắn cảm thấy nữ nhân này thực không dễ chọc… …



“Cười gian như vậy, nhất định có chuyện gì rồi! Nói!” Tiêu Tương nhoài người về phía trước, nhìn ra bên trong còn nằm một người, liền cười xấu xa truy vấn: “Cái kia là ai vậy ~~~ ?”



Đúng vậy… Phải..” Mồ hôi lạnh điên cuồng túa ra, hồ ly cuối cùng cũng nghĩ ra đáp án: “Đúng vậy là… Tiểu Bạch!”



“Nga ~~~” Tiêu Tương lúc này mới tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: “Các ngươi tuổi trẻ lực tráng ta hiểu được, nhưng ngươi cũng không nên làm hắn mệt chết nga!”
Phòng trong…



Đem dược thật cẩn thận cho Từ Phiêu Nhiên uống, Bạch công tử khẩn trương chờ đợi. Giống như đã mười năm trôi qua vậy, Từ Phiêu Nhiên cuối cùng cũng có một tia động tĩnh. Đầu tiên là khoé môi có chút ngập ngừng, tiếp theo là lông mi thon dài rung động, con ngươi phủ một tầng sương mờ chậm rãi mở ra, từ từ phát ra một tiếng rên rỉ vô lực…



“Ân công! ! !” Bạch công tử vui mừng không kìm được vội nhào đến, ôm cổ Từ Phiêu Nhiên: “Thật tốt quá! Ngươi sống lại ! ! !”



“Ta… Ngươi… Xà đâu? !” Thật vất vả đem trí nhớ tựu lại, Từ Phiêu Nhiên vội vàng nắm chặt hai vai Bạch công tử lay động! Dựa theo đáp án của Bạch nương tử năm đó, Bạch công tử trả lời: “Bị ta giết chết ! Yên tâm, đã đốt sạch sẽ !”



“Thiêu hủy làm gì? ! Còn có thể bán lấy tiền a !” Cảm thấy thả lỏng, Từ Phiêu Nhiên khôi phục bản tính, ảo não oán giận vài câu. Nhưng mà…



“Thật tốt quá… Ngươi không có chuyện gì… Thật tốt quá… …”



Ngơ ngác nhìn Từ Phiêu Nhiên khóe mắt tràn ra giọt lệ trong suốt, Bạch công tử đầu tiên là tò mò, tiếp theo đột nhiên trong lòng run lên, không tự chủ được hôn nó… Đơn giản là… Giọt nước kia quá mức xinh đẹp… … …



Ngày hôm sau, lời đồn đãi phẩm hương công tử tính hảo nam sắc lan nhanh như gió! Vốn định trừng phạt đầu sỏ gây nên là Tiêu Tương, bất đắc dĩ nữ nhân kia vừa nhìn thấy mình liền hét chói tai chạy trốn mất dạng! Tự biết đuối lý cũng không cần chạy khoa trương như vậy a… Thật sự cũng không muốn làm rõ, hơn nữa còn bị lời đồn làm cho đầu váng mắt hoa, Từ Phiêu Nhiên cũng lười so đo, đành lui ở trong nhà, không mặt mũi ra ngoài gặp người khác.



“Ân công… Ngươi mất hứng có phải bởi vì chuyện cùng ta ở một chỗ đã bị người khác biết?”



“…” Đem Bạch công tử nhút nhát kéo đến ôm vào trong lòng ngực, Từ Phiêu Nhiên âu yếm xoa xoa mi tâm hắn, tự giễu cười cười: “ Như thế nào chứ…ta chỉ là…chính là…nhất thời có chút mất mặt thôi……” Dừng một chút, nhìn dương quang bên ngoài cửa sổ, Từ Phiêu Nhiên thốt ra lời mà chính y cũng không thể tưởng tượng: “ Có ngươi ở bên cạnh…hình như là tất cả nguyện vọng của ta đều đã được thực hiện…ta đã không còn gì sở cầu…không có gì tiếc nuối…”



“…” Khiếp sợ vội đẩy y ra, Bạch công tử sắc mặt khẩn trương che miệng lại! Từ Phiêu Nhiên thấy vậy, tuy không hiểu gì nhưng cũng khẩn trương theo, nhưng Bạch công tử không cho y cơ hội bắt được mình, cướp đường mà chạy!!!



Chạy vội trên đường lớn, Bạch công tử không để ý ánh mắt mọi người nhìn hắn chỉ trỏ, trong đầu chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất. Nguyện vọng của Từ Phiêu Nhiên đã thực hiện được, có nghĩa là…hắn đã báo xong ân tình…hắn đã có thể thành tiên…đã có thể…không còn lý do gì để lưu lại nữa. Hắn không cần a! Hắn…hắn…hắn không muốn thành tiên…hắn tình nguyện ở bên cạnh Từ Phiêu Nhiên. Nhưng mà…hắn…có thể chứ….