Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 10 : Đào hoa tiên tử

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Lưu Hương ném ta vào Bách Hoa cung, Thanh âm lạnh lùng của Nguyên Quân

truyền đến: “Bách Hoa tiên tử không tuân thủ quy củ, đồi phong bại tục,

bôi nhọ đồng nghiệp, hành xử không biết kiềm chế . . . Quên đi, nói tóm

lại chính là tội lỗi chồng chất . Phạt cấm túc tại Bách Hoa cung một

tháng, nàng cứ chờ đi sẽ có người đến trông coi nàng . Nếu mà dám phản

kháng, xử lý ngay tại chỗ!” . Ta nghiêng người ngồi trên sàn gỗ, dùng

ánh mắt đặc biệt thuần khiết đặc biệt vô tội nhìn Lưu Hương: “Lẽ nào ta

làm sai rồi sao? Ta thật sự sai rồi sao?” Lưu Hương cũng cực kỳ phối hợp vỗ nhẹ của đầu ta “Dù sao thì từ trước tới nay ngươi cũng chưa làm việc gì đúng cả.” “. . .” .



Vào lúc hoàng hôn, Quan Thế m sẽ làm

theo lời của Nguyên Quân, mỗi ngày đều đến giảng kinh giải Phật làm hại

lỗ tai của ta, còn đặt cho nó một cái tên mỹ miều gọi là Làm sạch tâm

hồn ta. Ta ngồi ở trên đệm, thảm thiết nhìn nàng lôi ra một tờ giấy,

bắt đầu niệm: “ Củ cải hai đồng một cân, cải trắng ba đồng một cân, dưa

chuột. . .” . “Ế?” Ta ngẩng đầu, Quan Thế m đang ngồi ngay ngắn mặt cũng đỏ lên: “A, thật ngại quá, đọc nhầm rồi. . . Đây là đơn nhập hàng của

căng-tin ở Tây Phương Cực Lạc , để báo cáo thu chi cho Như Lai. . .” .



“·#

¥·! ¥%#····” . Nàng tiếp tục tìm kiếm vạt áo trong ngực, ta đem ánh mắt

cầu cứu nhìn về phía Lưu Hương, hắn nhướng mày, ra hiệu: Ngoại trừ

Nguyên Quân, ai cũng không cứu được ngươi!



Trời ạ, a, cứu mạng

a. . . . “Nguyên Quân đến rồi.” Lưu Hương còn chưa dứt lời, trên mặt ta

lập tức liền nở một nụ cười xán lạn, sau đó quay về phía gương xem thử,

tự thấy đã đủ mị hoặc mê người (Nhất Độ Quân Hoa: lạy ngươi, ngươi thì

có cái gì mà mê người, đơn giản chỉ là chân chó có được hay không? Phong Phi Phi mặt mày hung tợn “Cho ngươi nến thử một gậy của lão Phong ta
thanh âm cực kỳ lạnh lùng: “Đây là biên thành giao giữa ma giới và tiên

giới, hắn đang giết hại người dân trong thành.” Ta chỉ cảm thấy toàn

thân hóa đá, không thể hô hấp: “Tại sao?” .



Nguyên Quân rốt cuộc xoay người lại, hắn nhìn ta chăm chú, từng chữ từng chữ: “Hắn, đang,

tìm, nàng.” Ta sửng sốt, tự lẩm bẩm: “Ta ở trong lòng hắn, không có quan trọng đến mức như thế này chứ. . .” . Nguyên Quân cũng không để ý đến

ta, chỉ lẳng lặng mà nói: “Ngươi nhất định phải trở lại bên cạnh hắn ,

ta sẽ để Lưu Hương bảo vệ ngươi.” Lưu Hương bước đên, tay ta nắm lấy góc áo của Nguyên Quân : “Tại sao?” .



Nguyên Quân không hề trả lời, Lưu Hương cầm lấy tay của ta: “Bởi vì hiện tại chỉ có ngươi, mới có thể ngăn cản hắn giết người!” Hô hấp của ta nghẹn lại, mãi cho đến thời

điểm mà khi Lưu Hương mang ta tới biên thành, ta mới cảm thấy sợ hãi,

trời ạ, ta lại tự chạy về rồi!



Lúc chúng ta đến cửa thành, ta

tóm chặt lấy cánh tay của Lưu Hương, ta không phải là chưa từng thấy máu tanh, thế nhưng chưa từng thấy nhiều như vậy. . . Ta tận cố hết sức kìm nén, cuối cùng vẫn nằm sấp trên người Lưu Hương , nôn đến choáng váng.

Thi thể nát vụn , nội tạng màu sắc rực rỡ, máu tươi tràn khắp nơi ,

không khí sặc mùi tanh tưởi , đây không phải biên thành nữa rồi, đây là

một cái địa ngục.



Mà người tạo ra cái điạ ngục này...... Lưu

Hương cũng nhìn những vụn thi thể này, thanh âm lạnh băng: “Hiện tại

ngươi chắc là đã không còn hận Nguyên Quân nữa rồi. Thần Ma hai giới

thực lực ngang nhau, nếu chỉ vì Vũ Dương mà phát động chiến tranh giữa

hai giới, thì hậu quả khó mà lường trước được. Vì vậy, hắn cũng là bất

đắc dĩ. . .”