Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Chương 11 : Địa ngục giữa trần gian
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Ta đi trên đoạt đường đầy máu thì nhìn thấy Vũ Dương, hắn cao ngạo đứng ở trên tường thành,
gió làm tung bay y phục màu đỏ diễm lệ của hắn, hư vô mờ ảo như vậy,
phong hoa tuyệt đại như vậy. Ta chậm chạp gần như là bò qua đấy, đôi mắt khát máu của hắn lại lộ ra ánh sáng mừng rỡ, hắn đứng trong gió đưa tay về phía ta, dường như có chút không tinh tưởng: “Phi Phi, ngươi trở về
rồi sao?” .
Ta từ trong một vùng xác chất thành núi, máu chảy
thành sông đi tới, ta không thừa nhận mình là người của Thần giới, thế
nhưng nhiều người chết như vậy, lại bởi vì ta, bởi vì ta nhất thời tùy
hứng. . . Ta đặt hai tay lên, nhẹ nhàng nói: “Đúng, ta đã trở về.” Nội
tâm, từ từ đông lại thành băng, đôi tay trong sạch thuần khiết này, đã
nhiễm bao nhiêu máu tanh.
Đó là lần đầu tiên, ta cảm thấy bản
thân gần cái chết đến như vậy, cách chính tà thiện ác gần như vậy, Vũ
Dương. . . Thân thể mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng, hắn đang
run rẩy, mà ta, vào lúc này đây,khi nhìn xuống khắp thành đầy máu tanh,
lại có thể nảy sinh lòng yêu thương.
“Phi Phi, nàng trở về là
tốt rồi, không được tiếp tục chạy lung tung , nàng có biết hay không
nàng dọa chết ta rồi. . .” Mới vừa rồi còn là Trụy Lạc Ma điên cuồng tàn sát, lúc này lại ở bên tai ta lẩm bẩm như vậy. Lưu Hương ở dưới thành
lẳng lặng mà nhìn ta, thời khắc này, ta không có nhìn ra suy nghĩ trong
nội tâm của hắn . . . Ta ngoan ngoãn trở lại Hồng Hoang cốc, trước đó ta cũng không có tư tưởng chính nghĩa hay là tâm điạ thiện lương gì cả .
Ta là một người cực kỳ ngu muội, Nhũng kinh phật mà Quan Thế m giảng
giải cho ta đều bị ta đút cho Hao Thiên Khuyển hết rồi. Nhưng mà ta rất
quý trọng sinh mệnh, ta không thể chịu đựng được cảnh tượng một sinh
mệnh vô tội nào đó tiêu vong, càng không thể chịu đựng được lí do đó lại là vì ta.
Vũ Dương ôm ta vào trong ngực, sau đó tựa ở trên
giường nhỏ, ở khoảng cách gần như thế này ta mới phát hiện hắn tiều tụy, thậm chí màu sắc như ngọc lưu trong đôi mắt phượng của hắn đều mất đi
thần thái, đôi môi trơn bóng cũng nứt nẻ. Cung Hỉ Phát Tài mang theo hầu gái vội vã đi đến đây, các loại trái cây món ngon xếp đầy một bàn. Vũ
Dương liên tục gắp các món ăn vào trong bát của ta, thế nhưng ta ngay cả một cái đều không đụng đũa. . .
Đến tối, ta nói mệt mỏi, một
”Sinh tử không tách rời.” .
Đôi tình nhân ôm nhau nhảy xuống,
máu, vương trên đóa hoa Đỗ Quyên đang nở rộ. Hôm đưa tang tiểu thư, đoàn đưa tang thật dài. Một người già tóc bạc trắng ôm lấy quan mà khóc,
nghẹn ngào nói không lên lời.
Trong nháy mắt, hoa nở hoa tàn,
trải qua trăm năm. Thân thể mục rữa, dung nhan đã không còn nhận rõ. Năm tháng thay đổi, nhưng người vẫn thế, nàng đang vẫn đang chờ, đang chờ
một người đến trước mặt nàng : thực hiện lời hứa kiếp trước . Ta nhìn
người nam nhân đang run lẩy bẩy kia , không biết vì sao đột nhiên cảm
thấy bi thương. Ta kéo nhẹ ống tay áo của Lưu Hương “Lưu Hương, thả nàng đi.”
Lưu Hương sắc mặt lãnh khốc tuyệt quyết trước nay chưa
từng thấy: “Nàng phạm vào minh luật, người quỷ không được đến gần nhau!” Ta trầm thấp thở dài “Nhưng mà Lưu Hương, nếu như sau khi ta chết bị
xóa bỏ tiên tịch, cũng như nàng là Cô Hồn Dã Quỷ, khi đó nếu như gặp một người chịu cứu vớt ta, mà không phải một đao chém chết ta, chính là
biết bao may mắn. . .” .
Ngoài dự đoán Lưu Hương lại đột nhiên
xoay người ôm lấy ta, trong mắt của hắn xuất hiện luống cuống mà ta chưa bao giờ thấy: “Phi Phi, sẽ không, ngươi sẽ không chết, sẽ không. . .”
Ta ngẩn ra, sau đó vỗ vai hắn hống nói: “Yên tâm, Phong Phi Phi phúc lớn mạng lớn, ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi. Ngươi tốt xấu gì
cũng là Minh Bộ cấp cao, chắc cũng không đến nỗi còn muốn vung xuống vài giọt anh hùng lệ đấy chứ?” . Lưu Hương sửng sốt trong chốc lát, sau đó
xoay người lại, tiêu hồn kiếm ánh bạc tăng vọt, cô gái kia thét lên một
tiếng thảm thiết,sau đó liền biến mất ở dưới kiếm. Thanh niên nam tử năm ấy liên tiếp dập đầu: “Cảm ơn ân nhân, cảm tạ ân nhân. . .” .
Trên đất một mảnh tro tàn, một vị Minh Bộ cấp cao mặt lạnh vô tình, một nam
nhân đang khấu tạ ân nhân cứu mạng, và một cô gái cuồng dại chờ đợi cả
trăm năm. Lời hứa kiếp trước, là ai nói sẽ ở kiếp này gặp mặt : thực
hiện? . Ta từ trên mặt thu lại tro bụi, đem chôn xuống đất.
“Lưu Hương, Minh luật đối với ngươi mà nói quan trọng như vậy sao?” . “Đúng thế.” .
“So với thiện ác đúng sai còn quan trọng hơn sao?” . “Đúng thế.”