Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Chương 13 : Ăn của ta phun ra cho ta
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Cho dù ta mọi cách dở trò ngang ngượng, ngày kết hôn cuối cùng vẫn đến .
Trên đầu ta che lụa mỏng màu đỏ tím, toàn bộ thế giới đều đã biến thành
một mảnh màu hồng tím mơ ảo, lớp ngăn ngoài tấm lụa mỏng được chế tác
thành những bông hoa đào thủy tinh, một viên một viên trong suốt như
nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống.
Quần dài màu đỏ rườm rà,
ống tay và làn váy đều thêu hoa đào tinh xảo, người ở trong đó, như chìm trong biển hoa . Ta lần đầu tiên đi vào Ma giới Thần điện.Quan thần của Ma tộc ở bên trongThanh Đồng Đỉnh to lớn tiến hành lễ bái kỳ kỳ quái
quái, Ma Thần uy phong ngồi trên bên, đứng ở hai bên điện, là quan chức
to to nhỏ nhỏ của Ma tộc . Ta thầm nghĩ nếu như thân phận của ta bây giờ là cái người của hội Săn Ma, vậy thì kiếm bội rồi, nơi này tùy tiện một cái, bắt được đem đến hiệp hội Săn Ma cũng có thể bán được thật nhiều
tiền.
Ta từng cái từng cái đánh giá, sau đó ở trong lòng nhanh
chóng tính toán, trong đầu vùn vụt bay qua từng cơn mưa tiền. Một lúc
lâu sau, mới phát hiện mình đã bị Vũ Dương kéo đi tới trước mặt quan
thần Ma giáo.
Ta có chút khẩn trương, hơi run, không thể trách
ta, đây là lần đầu kết hôn nha , xung quanh lại là một đám cách tám đời
cũng không có quen biết. Những ngón tay thon dài tuyệt đẹp của Vũ Dương
nhẹ nhàng đưa lại đây , đem tay của ta nắm vào bên trong. Ta thở dài,
lúc trước bản thân chính là bị cái tay này mê hoặc. Ảo não phát hiện bản thân, tại sao lại khẩn trương như vậy , sợ cái gì, có chuyện gì sảy ra
hắn sẽ che trở ta, đúng không? .
Thần Quan Ma giớiThần sắc Trang Nghiêm: “Phong Phi Phi tiểu thư, ngươi có đồng ý gả cho vũ Dương đại
nhân làm vợ, từ nay về sau cho dù là giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi đều bảo vệ đối phương hay không?” . Ta nhìn lén dưới Vũ Dương: “Híc, Vũ Dương,
ngươi sẽ không để ta sống trong nghèo khổ đúng không?” .
Vũ Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: “Ừm.” . “Ngươi cũng sẽ không mắc bệnh hay là chết già chứ?” .
“Sẽ không.” . “Như vậy ta đồng ý.” .
Thần quan ho khan không ngừng: “Khụ khụ, Vũ Dương đại nhân, ngài có đồng ý
cưới Phong Phi Phi tiểu thư làm vợ, từ nay về sau cho dù là giàu có hay
nghèo khổ, bệnh tật hay sống chết, đều một đời toàn tâm toàn ý, một lòng không thay đổi bảo vệ đối phương hay không?” . “Ta, nguyện, ý.” .
“Xin mời cô dâu, chú rể trao đổi nhẫn cưới.” . “Híc, Vũ Dương, tại sao nhẫn của ta so với của ngươi lại nhỏ hơn?” .
“To thì sẽ xấu.” . “Tại sao lại là màu hồng nhạt ?” .
“Ánh sắc của kim cương.” . “Không phải là giả chứ?” .
“. . .” . Lúc ta đang đưa chiếc nhẫn trong suốt về phía ngón áp út của Vũ
Dương, đột nhiên bên ngoài náo động, có người xông vào. Vũ Dương ngẩn
ra, nhanh chóng nắm tay của ta, đeo nhẫn kim cương vào ngón tay.
“Được rồi thần quan, vậy là xong rồi. Hỉ nhi, đưa phu nhân trở về phòng.” .
Hỉ nhi đưa ta đi ra ngoài, ta nhìn lại, người xông vào, không ngờ lại là Lưu Hương.
Trộm ta giao ra đây cho ta.
Trên cung điện, chỉ nghe phụt một tiếng, đột nhiên yên tĩnh. . Nguyên Quân bay đến, một cái bịt miệng ta, kéo về chỗ ngồi, Thần Đế gượng cười nói: “quả là hiện đại. . .”
Chúng tiên cúi đầu uống rượu, hai vai
điên cuồng run rẩy, Nguyên Quân lấy đàn trên tay tiên nữ bên trong điện, nhẹ nhàng đàn hát: “ Kiếp trước ngươi là một cánh hoa đào
Phủ kín hồn ta một trời thương nhớ Giữa hồng trần ta nhìn sao thấu
Ánh mắt ngươi đã từng nhớ đến ta kiếp sau ta là một cánh hoa đào
Đã từng tàn úa dưới ngón tay ngươi Giữa hồng trần nghe tiếng ngươi thở dài
Hoa rơi tan tác nhớ dung nhan người Kiếp trước ngươi là một cánh hoa đào
Giữa hồng trần tịch mịch khai hoa Ta nhơ ngươi nơi bụi hoa xưa lưu luyến
Nhìn hoài niệm tàn phai dưới trăng mờ kiếp sau ta là một cánh hoa đào
Trên mặt cánh khoa khắc nhân duyên đôi ta Người yêu hoa không hiểu nồi lòng hoa
Nên mảnh tình này vẫn hoài gian nan Ta dùng ba kiếp tình đổi lấy ngươi một đời duyên phận
Chỉ vì kiếp này có thể một lần gặp mặt Ta dùng ba kiếp tình đổi lấy ngươi một đời duyên phận
Chỉ vì không muốn lại hẹn nhau kiếp sau tương kiến ....
Ta im lặng ngồi ở đó, trong lòng, có một nơi, sâu sắc xúc động. . . .
Chúng tiên nhìn ta với ánh mắt cực kỳ ám muội, ta ngồi thẳng tắp ,cố
gắng đưa ra một cái ánh mắt cực kỳ hồn nhiên tỏ ý: “Ta rất thuần khiết
nha” Sau đó phản ứng của bọn học đều giống nhau. . . có quỷ mới tin
ngươi! .
Nguyên Quân hơi rũ mi mắt xuống, nhưng lại có một giọt
lệ lướt qua vạt áo màu trắng, rơi ở trên bàn tay đang đánh đàn ấy. . Ta
đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Hương, hắn chỉ nhìn rượu trong chén,y phục
màu đen, dáng người kiên cường lại mang theo chút đìu hiu cô quạnh.
Tiếng ca du dương của Nguyên Quân vang lên bên tai , từng chữ từng chữ thâm
nhập vào trong lòng ta. Một khúc kết thúc, chúng tiên như mê như say.
Nguyên Quân bỏ đàn lại, phong thái nhẹ nhàng bay tới ngồi trở lại bên
cạnh ta, bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Quân làm như không có chuyện gì xảy
ra, ta lại chột dạ dời đi ánh mắt, trong không khí, thật sự có chút mùi
vị ám muội . . .
Ta cảm thấy không yên lòng, từ thời khắc đó mọi chuyện bắt đầu.