Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 14 : Tiên tử tạp niệm

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Ta ở trong Bách Hoa cung, không có gặp được Lưu Hương, Nguyên Quân hình

như rất bận, Lê Hoa , Anh Hoa các nàng thỉnh thoảng sẽ tới nhìn ta một

chút , nhưng ú a ú ớ không chịu nói cho ta biết chuyện gì đang sảy ra.

Mấy ngày nay không có bước ra khỏi cửa cung một bước, cũng không phải

bởi vì ta chịu ngoan ngoãn nghe lời, mà là bởi vì ta không biết ngoại

trừ nơi này ra, ta còn có chỗ nào có thể đi. Ta, có phải là bắt đầu già

rồi không ? Hay là Nguyên Quân cuối cùng cũng đã thành công tiêu diệt

tính tình lỗ mãng không biết kiềm chế của ta, ta phát hiện thật ra khi

ta ở bên cạnh hắn, sẽ thật biết điều, là vỏ quýt dày có móng tay nhọn

sao? .



Cũng có thể là, do ta nhìn không thấu, hắn không giống Vũ Dương, Vũ Dương chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé, chỉ cần làm cho hắn

vui vẻ , thì cho dù là chuyện lớn trên trời dưới đất gì cũng không đáng

nói. Mà Nguyên Quân, có lẽ là che dấu quá sâu. Ta vỗ về ngón tay, ta đã

quên trả lại nhẫn cho Vũ Dương , thi thoảng lại nghĩ đến bóng dáng đỏ

tươi của hắn, thật không thể tin được, ta thế nhưng không có yêu hắn.



Nguyên Quân đến đây lúc đêm tối , ta ngơ ngác mà ngồi ở khuôn viên nhỏ trong

Bách Hoa cung, thế nhưng lại không có phát hiện ra trời đã tối. Tiếng

nói của hắn vẫn như cũ câu chữ như châu ngọc, trong suốt như băng ngọc:

”Phi Phi.” Ta quay đầu, ánh mắt của hắn thâm thúy không thấy đáy. Hắn

tao nhã đi tới, áo dài màu bạc như ẩn như hiện trong bóng tối. bàn tay

mát lạnh, che ở mu bàn tay của ta, sau đó cầm thật chặt, ta không thấy

rõ ánh mắt của hắn, nhưng lại cảm nhận được ưu thương của hắn.



Trong lòng có chút đau xót, hắn cho tới nay đều cao cao tại thượng, khiến ta

quên mất hắn cũng sẽ có cảm xúc bình thường như vậy. Ta nhẹ nhàng hỏi:

”Làm sao vậy ?” . Tay của hắn bỗng chốc xiết chặt , nhưng không nói lời

nào, chậm rãi buông tay ta ra.



“Đi cùng ta một đoạn đường thôi.” Tiếng nói của hắn lại khôi phục trầm tĩnh, ta đi theo sau hắn, từ từ
Lưu Hương nhìn ta, tiếp tục nói: “Ta nhận được mệnh lệnh Minh vương , là ở thời điểm mà Vũ Dương tìm đến nàng. Thực hiện kế hoạch mê hoặc nàng

để giết Vũ Dương, nhưng là sau đó, Nguyên Quân cũng phát hiện ra nàng.

Hắn vẫn rất nuông chiều nàng, lý do lớn nhất có thể là do hắn cảm thấy

mắc nợ Bách Hoa tiên tử. Mà Đào Hoa Tiên Tử thành thục kiên định mặt

lạnh như tiền kia, hắn không có cách nào bù đắp.” . “Ngươi cuối cùng

không có giết chết Vũ Dương, đối với nàng, Nguyên Quân so với ai khác

cũng đều hiểu rõ hơn. Vì lẽ đó cũng không có nghĩ để cho nàng đi giết

hắn, nhiệm vụ của nàng, chỉ là gợi lên tình yêu say đắm của hắn, để hắn

không đề phòng. Vốn là tất cả những thứ này đều rất thuận lợi, hơn nữa

còn là cực kỳ thuận lợi. Nhưng là cuối cùng, vào thời điểm mà Đào Hoa

Tiên Tử thay nàng tiến hành nhiệm vụ, lại thất bại. Vũ Dương dưới cơn

nóng giận suýt chút nữa đánh tan hồn phách của nàng ấy.”



Ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng tối bóng hoa mơ hồ, như Nguyên

Quân đang càng ngày càng đi xa Bách Hoa cung. . “Tại sao nói cho ta

những thứ này?” .



“Ma giới điên cuồng công kích Tiên giới, Thần

Thủ Hộ so với Thần Tàn Phá thì pháp lực thấp hơn nhiều, cho dù Vũ Dương

đang mang thương tích, Nguyên Quân cũng là không ngăn cản được hắn.”

”Phi Phi. . .” Lưu Hương âm thanh do dự, ta ngẩn ra, thân kiếm màu bạc

của tiêu hồn kiếm đam vào trong ngực ta, đau đớn tận xương, trong chớp

mắt bao trùm lấy ta. Thanh âm ta run rẩy kêu một tiếng: “Lưu Hương. . .” .



Không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nhớ tới trước đây ta đã từng hỏi hắn: “Lưu Hương, đại minh lệ luật đối với ngươi mà nói quan

trọng như vậy sao?” “Đúng thế.” “So với thiện ác đúng sai quan trọng hơn sao?” “. . . Đúng thế.” . Tiếng nói của hắn xa xôi truyền đến, câu chữ

gian nan: “Hắn Tùy Hành Thi của ngươi, chỉ cần giết ngươi, hắn sẽ chết.

Ta thật sự không muốn như vậy. . . Cho dù trong trí nhớ của ngươi vĩnh

viễn sẽ không có Minh Bộ mà ngươi đã từng đùa giỡn, thế nhưng. . . Ta

thật sự không muốn. . .”