Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền

Chương 16 : Ai siêu độ ai giữ kín

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Đêm đó, bất thình lình mưa to kéo đến, Khả Khả lại không thấy đâu. Ta nhìn

sấm dền chớp giật, cuối cùng không nhịn được đi ra ngoài tìm nó. Theo

ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn, dọc theo con đường phảng phất mùi hương của nó mà đi đến. Nhưng mà mưa rơi như trút, cuối cùng một chút mùi hương

còn xót lại cũng bị tán đi rồi. Xung quanh ta là một mảnh tối om, mịa

nó, đây là chỗ nào vậy? .



Chớp giật điên cuồng cắt ngang bầu

trời, đó là báo hiệu Dị Giới xảy ra biến đổi chấn động to lớn. Ta ở

trong bóng tối tìm tòi, trong rừng cây cối um tùm, một thiếu niên lôi

kéo một cô gái chạy tới, người phiá sau cầm đuốc đuổi theo , tiếng người huyên náo. Thiếu niên kia dùng sức đẩy nữ tử về phía trước, quát lên:

”Đi mau! Nếu không thì. . .” Hắn còn chưa nói hết câu, đã xoay người lại ngăn trở đám người đang kéo tới. Cô gái kia lảo đảo một lúc, liều mạng

mà chạy về phía trước .



Ta đi tới, muốn nhìn rõ mặt của thiếu

niên kia, nhưng là càng đến gần, cảnh tượng càng mờ nhạt, cuối cùng rừng cây che kín đám người đang tranh chấp bên trong, thời điểm mà ta đi tới trước mắt, đã biến mất không còn tăm hơi. Ta tiếp tục hướng về sâu

trong bóng tối mà đi, trước mắt chậm rãi xuất hiện ánh sáng, một mảnh

hoa thơm chim hót bên trong, nam tử y phục màu bạc ở giữa rừng hoa rơi

đánh đàn , cô gái áo hồng ở trong biển hoa hát hay múa đẹp, này tiếng ca du du dương dương lan tỏa khắp vùng trời đầy hoa, người như “Trích

Tiên“.



https://www.youtube.com/watch?v=zU6fK8s6gQI Không có nước không có lửa không có khói lửa quốc gia.



Giáp sắt lạnh lẽo đen tuyền, váy áo màu đỏ. Ai cầu khẩn ai niệm chú ai kéo lên ống tay.



Thanh Minh kiếm hướng về trái bi thương hướng về phải. Ai giương cung ai dương tay múa ai mở ra quyển sách.



Diệt Thần việt hướng về trước năm tháng về phía sau. Ai chờ ai đợi mười ngàn năm chỉ là chờ được lỗi lầm của một người .



Ai đối với người nào ngóng nhìn một giây đồng hồ liền lưu lại truyền

thuyết. Chàng chờ nàng chờ mười ngàn năm chỉ chờ được cô quạnh.



Nàng đối với chàng ngóng nhìn một giây đồng hồ xoay người đi mang theo

truyền thuyết. Một người gào khóc thu hút một vạn người gào thét.



Vạn ngàn áo giáp khó địch nổi ba tấc ngón tay mềm. Một người cau mày trêu đến một vạn người run rẩy.



3000 cương vực không bằng một khúc xuân thủy lưu. Ai quy tiên ai đoạn trần ai lưu lại người rơm.



Ai siêu độ ai bao bọc ai thắp sáng đèn Minh Đăng. Đá Huyền Vũ màu đen trời cao đỏ chói.



Lần này, ta không có liều lĩnh tới gần, nam tử kia, ta không cần nhìn đã

biết là Nguyên Quân, mà người còn lại, là Phong Phi Phi. Thời điểm mà

Cảnh tượng chậm rãi biến mất , ta rốt cuộc suy nghĩ một chút, ta đang ở
Ta hoàn toàn nổi giận, thằng

nhãi này lại nhìn ta suýt chút nữa bị Vũ Dương bóp chết cũng không lên

tiếng! ! ! . Hắn một đường kéo ta vào một gian nhà đá nhỏ, sau đó dùng

dây xích xoạt xoạt mà nhốt ta lại.



“Ô. . . Kim Long ngươi cái

người không có lương tâm, nhìn ta suýt chút nữa bị hắn giết chết cũng

không lên tiếng, ô. . .” Ta vừa gào khan vừa lấy tay dụi mắt: “Ta bận

bịu một buổi tối, lo lắng đến một đêm không ngủ. . . Ô. . . Đau lòng

muốn chết. . . Ô, ngươi còn nhốt ta lại. . . Ô. . .” Hắn đen mặt đứng

trước mặt ta, ta gào to thêm chút, hắn cuối cùng cúi người tháo xích

trên chân ta, ta gà càng lớn tiếng hơn nữa, hắn lại cúi người tháo bỏ

xích trên tay ta .



“Đừng khóc nữa.” . “Ta sẽ khóc, một đám quái

vật máu lạnh, thấy chết mà không cứu! ! ! ! Gọi các ngươi là Cung - Hỉ - Phát - Tài thực sự là các ngươi được hời rồi, gọi là Chá - Bút - Tiểu - Tân ( Cậu - Bé - Bút -Chì) cũng đều làm ô nhục Shin! ! ! !” .



“Nhưng là ngươi cũng chưa chết.” Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc: “Ngươi

nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của hắn ư?” Ta ngửa đầu nhìn hắn, hắn quay

đầu nhìn về hướng đối diện của phòng giam : “Vũ Dương, không giận thì

thôi, giận dữ thì ngay cả ông trời cũng phải sợ.”



Ta nhìn hắn

không nói lời nào, hắn lại nói: “ Ngươi có từ nơi này đi ra ngoài chứ?” . Ta nhìn ổ khoá bằng đá đá, nhìn có vẻ rất dễ mở, vì thế liền gật đầu.

Hắn yên lòng rời đi.



Chờ nghỉ ngơi đủ rồi, bò lên bắt đầu cạy

khóa cửa, vất vả nửa ngày nó mới mở ra , ngồi chồm hỗm trên mặt đất thở

hổn hển, đột nhiên phát hiện tại sao trời bên ngoài lại tối như thế? .

Sau đó liền nhìn thấy góc áo đỏ đến mức chói mắt, chậm rãi ngẩng đầu,

nhìn thấy mắt phượng của Vũ Dương đang híp lại thành một đường thẳng.

Cung Hỉ Phát Tài phía sau hắn dùng ánh mắt thương xót mà nhìn ta.



“Oa. . .” Lão tử lần này đúng là bị doạ khóc: “Kim Long ngươi hại ta, là

ngươi bảo để ta đi ra mà. . . Oa oa oa oa. . .” Kim Long đầu gỗ nhìn ta

một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ý của ta là muốn ngươi khiến

chủ nhân hài lòng, để hắn thả ngươi ra ngoài! ! ! !”



“. . .” Ta

ngẩng đầu nhìn Vũ Dương: “y. . . Cái kia. . . Ta hiểu nhầm rồi, lần này

không tính, làm lại một lần nữa có được hay không?“.