Bách Hoa Tiên Tử Oai Truyền
Chương 17 : Thay nàng giữ lại
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Ngoan ngoãn theo sát
hắn tiến vào khêu phòng, hắn ngồi ở bên bàn, ta bộ dáng phục tùng đứng
cạnh cửa , hận không thể biến ra cái đuôi hướng về phía hắn vẫy vẫy.
”Phong Phi Phi, “ hắn chống chiếc cằm tinh xảo lên khủy tay, năm ngón
tay ở bàn tay khác cong cong ở trên bàn gõ nhẹ, tóc dài đen như mực nhẹ
nhàng buông xuống che kín dung mạo, hào hoa phong nhã.
Ta vội
vội vã vã gật đầu: “Tiểu nhân.... đây.... đây ạ.” . “Nếu còn dám chạy
chốn, ta sẽ cho người chặt đi tứ chi của nàng “ hắn mỉm cười thưởng thức bình hoa trên bàn: “Sau đó thả vào trong cái bình này rồi bọc lại,
khiến nàng biến thành một con lật đật, để xem nàng còn chạy loạn kiểu
gì.”
Rét lạnh từ ta lòng bàn chân bay truyền đến, ta nỗ lực nặn
ra một cái tươi cười, gật đầu như gà mổ thóc , cực kỳ thành khẩn nói:
”Vũ Dương đối với ta tốt như vậy, ta làm sao sẽ rời khỏi Vũ Dương.” .
”Nàng biết là tốt rồi.” Hắn ưu nhã đứng lên, phong tư lay động, bước đi
ưu mỹ tiến ra ngoài .
Ta gục xuống bàn nghi ngờ nghiên cứu cái
bình hoa kia, nó nhỏ như thế, cho dù có cắt đi tứ chi của ta thì cũng
không thể chứa nổi chứ? Kim Long đóng cửa phòng, ta nghe thấy một trận
tiếng cười giống như đã phải nhịn rất lâu, từng tiếng từng tiếng, trong
suốt như băng ngọc . Ta ở bên trong phòng ngây ngốc một quãng thời gian
rất dài, Vũ Dương mỗi ngày đều sẽ đi vào quan sát, Dương Phong mỗi ngày
đi theo ta, Kim Long không ngừng chuyển một số quyển sách có tên là Ma
giới lễ nghi . Chất thành hai cái giá sách co vút.
Ta đứng ở
phía dưới ngước nhìn lên, cảm thấy hai cái giá sách này cho dù là cái
nào đổ xuống, đều tuyệt đối có thể gây thành “Bách Hoa tiên tử bị sách
đè chết” thảm kịch nhân gian , ách, phải nói là “ thảm kịch Ma giới” .
Sau này ta thường ở bên trong phòng quyến luyến đống sách đấy không rời, (quyến luyến đống sách đấy không rời, xin được giải thích là: ở dưới
giá sách đi tới đi lui, cảm tạ), thế nhưng có trời mới biết nếu như ta
là một con người có lỗ nực, thì không đến nỗi hồ đồ ở hiệp hội Săn Ma.
Chạng vạng, Vũ Dương ngồi ở trước cửa sổ, ta lấy lòng giúp hắn xoa vai. Hắn
khẽ cong khóe môi, cười đến yêu dã tà mị: “Những ngày qua học được những gì?” . “Ách. . .” Ta hoảng loạn đè vai hắn: “Vũ Dương, chàng xem ánh
mặt trời này thật đẹp.” .
“Ừm.” Hắn nhàn nhàn nhìn hoa đào mênh
mông ngoài cửa sổ. “Đáng tiếc, “ ta tận lực không cho hắn chú ý đến
chồng sách ấy: “Gần xế chiều rồi.” .
một người như thế này ở bên người, vũ Dương đại nhân thật khổ cực.” Ta
hắc tuyến, mới vừa muốn mở miệng, một cái âm thanh như châu rơi trên mâm ngọc truyền đến: “Làm sao, ngươi không thích nàng?”
Ta quay đầu liền nhìn thấy Vũ Dương, như trước là tóc đen y phục đỏ, dáng người đẹp hơn cả thần tiên. Hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, bàn tay trơn bóng ưu
nhã vén lên mái tóc dài của ta, một tay khác bấm quyết , tùy ý vung lên, liền có làn khói mờ ảo tản ra, quần dính nước liền khô, ta vừa chà chà
vừa cảm thán , hắn nghiêng dáng người ưu mỹ giúp ta phủi đi bụi bẩn trên quần. Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, mở to hai mắt trừng
ta.
“Cùng Kim Long đi trước đi.” Hắn vỗ vỗ đầu của ta, sau đó
xoay người nhìn Vân La, chậm rãi duỗi ra tay nhỏ dài như ngọc , cười đến yên tĩnh mà đẹp đẽ: “Đến.” Vân La nhìn thấy khi hắn đi vào đã đứng lên, hiện tại giống như bị rút mất hồn phách, si mê đi tới giúp đỡ. Người
bên cạnh do dự kêu một tiếng: “Vũ Dương.” Hắn có tai như điếc, ôm lấy
nàng rời đi, ta phẫn nộ rồi! ! ! !
Đối với ta liền bới lông tìm
vết, muốn chém tứ chi làm thành con lật đật, đối với nàng ta liền cười
như Mona Lisa! ! ! ! ! Trong tay con vịt vừa hai chân loạn đạp, vừa cao
giọng kêu loạn. Ta nhìn chung quanh một thoáng: “Kim Long, nơi này quan
to lớn nhất chính là ai?”
Kim Long hướng về bên cạnh ra hiệu :
”Vị này chính là Cửu Vấn Ma Hoàng.” Ta lập tức bước thong thả đến, nỗ
lực cười thân cận: “Ma Hoàng, con vịt hoang này có thể cho ta chứ?”
“. . .” Hắn nhìn chằm chằm con vịt hoang đang không ngừng giãy dụa trong
tay ta một lát: “Khụ khụ khụ. . . Một con. . . Vịt hoang không thành vấn đề, nếu như Phi Phi yêu thích, Bản Ma Hoàng phái người cho ngươi mấy
đôi nữa cũng không thành vấn đề.” Ta cao hứng nắm miệng vịt hoang :
”Không cần không cần, một con là được rồi.”
“Phi Phi, chủ nhân
bảo đi Ma Thần điện chờ hắn.” “Hắn là ai a, “ ta nhướng mày, giận không
chỗ phát tiết: “Hắn bảo chờ thì ta sẽ chờ hắn sao.”
Vừa nhấc
chân đang định đi ra ngoài đây, phát hiện này Cửu Vấn Ma Hoàng vẻ mặt
khó xử mà nhìn ta, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Kim Long: “Tiệc
rượu này là Ma Hoàng tổ chức?” . “Ừm.” Hắn ngoan ngoãn đáp.
“Nếu như. . .” Ta chăm chú nhìn Ma Hoàng bên kia: “Nếu như ta không tham
gia, hắn có thể đem con vịt này mang về hay không?” Kim Long nhìn ta một lát, sau đó cực kỳ nghiêm túc hết sức chăm chú cực kỳ khẳng định nói:
”Có khả năng này!”
Ta cúi đầu nhìn con vịt trên tay một chút: “Thôi thôi, đi thôi đi thôi.” Bỉ dực uyên ương