Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 12 : Vật Hoàn Bạch Phụng, Gặp Cái Vương Ngộ Nạn

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, hai tay đặt trên yên ngựa chầm chậm buông xuống, vận hết sức lực đứng lên, quét mắt nhìn, những thấy xung quanh có không dưới hai trăm người áo gấm, già trẻ, nam nữ đủ cả, người nào cũng cung kính đứng nghiêm trang như phỗng đá.



Lại một tiếng hú dài, hai lão bà tóc bạc phơ vẻ mặt hiền từ cùng với một thiếu nữ áo trắng tuổi chừng mười lăm mười sáu đáp xuống trong vòng vây của những người áo gấm.



Ba người chân vừa chạm đất, tiếng hú thứ ba lại vang lên, một con đại bàng trắng khổng lồ lại bay xà xuống, đôi cánh dài hơn hai trượng đáp xuống ngay giữa hai lão bà với thiếu nữ áo trắng, đôi vuốt của nó vừa chạm đất, bốn bề liền cất tiếng hô vang:



- Thành chủ vạn an!



Vân Dật Long giật mình nghĩ nhanh:



- Chẳng lẽ chính Bằng Thành Bạch Phụng?



Đoạn bất giác đưa mắt nhìn lên lưng con đại bàng trắng, lập tức kinh ngạc thầm nhủ:



- Trên đời lại có người đẹp đến thế!



Một thiếu nữ y phục toàn trắng từ trên lưng con đại bàng chậm rãi bước xuống, những thấy nàng tuổi chừng mười tám mười chín, mày ngài mắt sáng, mũi thẳng môi đào, vô cùng xinh đẹp.



Bước chân nàng tha thướt như lướt trên gió, lông vũ của con đại bàng chớ hề động đậy, nội khinh công ấy cũng đủ kinh người rồi.



Thiếu nữ áo trắng nhẹ khoát tay, đảo mắt nhìn các tử thi trên mặt đất, thoáng chau mày, mắt bỗng bừng sát cơ lạnh lùng nói:



- Những người của Chính Nghĩa Nhai...



Giọng nói nàng tuy lạnh như băng, song vẫn hết sức lảnh lót, bỗng đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Vân Dật Long đứng trên tảng đá.



Thiếu nữ áo trắng chợt mặt hoa ửng hồng, vội đưa ánh mắt đi nơi khác, lạnh lùng nói:



- Các hạ đã giết những người này phải không?



Vân Dật Long lạnh lùng hỏi ngược lại:



- Cô nương định đứng ra vì họ ư?



Thiếu nữ áo trắng nhướng mày:



- Không sai, các hạ là ai?



Vân Dật Long ánh mắt bỗng rực vẻ ghê rợn, cười sắc lạnh:



- Thì ra Đại Mạc Bằng Thành cũng nằm dưới sự thống trị của Huyết Bi, thảo nào kiêu cuồng đến vậy, ha ha... trong giới võ lâm ai dám không tuân phục chủ nhân Huyết Bi? Phải không nào?



Thiếu nữ áo trắng lại nhìn vào mặt Vân Dật Long, gắt giọng:



- Các hạ chưa trả lời câu hỏi của bổn cô nương.



Vân Dật Long cười phá lên:



- Ha ha... cô nương nếu không cho lời lẽ của Vân mỗ là ngông cuồng quá mức...



Giọng nói bỗng trở nên sắc lạnh, chậm rãi nói:



- Tại hạ chính là Vân Dật Long, người định huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai.



Tiếng kinh ngạc vang lên cùng khắp. Thiếu nữ áo trắng cũng thoáng ngẩn người, mắt nhìn chốt vào người Vân Dật Long, còn hai lão bà thì chòng chọc nhìn vào linh mã và thanh Trích Huyết Kiếm bên lưng Vân Dật Long.



Sau một hồi im lặng ngột ngạt, thiếu nữ áo trắng với giọng lạnh tanh hỏi:



- Nhị vị bà bà xem có phải y đang mang Trích Huyết Kiếm đó không?



Hai lão bà đồng thanh nói:



- Chính là vật sỡ hữu của lão thành chủ khi xưa!



Vân Dật Long nghe nói kinh ngạc lẩm bẩm:



- Lão thành chủ? Chả lẽ cung chủ nguyên là người của Đại Mạc Bằng Thành hay sao?



Thiếu nữ áo trắng trầm giọng:



- Hãy bắt lấy y ngay!



Liền tức vang lên ba tiếng quát to, bóng người nhấp nhoáng, ba đại hán áo gấm đã lao tới trước tảng đá Vân Dật Long đang đứng.



Vân Dật Long thoáng tái mặt, trầm giọng quát:



- Khoan đã!



Đoạn quay sang thiếu nữ áo trắng ôn tồn nói:



- Tại hạ có thể thỉnh giáo tôn tánh của cô nương chăng?



Thiếu nữ áo trắng vừa va chạm với ánh mắt dịu dàng của chàng, cõi lòng bỗng dưng xao động, vội ngoảnh đi nơi khác, buột miệng nói:



- Bổn cô nương họ Triển!



Vân Dật Long giật nảy mình, buột miệng:



- Cô nương có biết một vị lão tiền bối tên là Triển Kiếm Đồng không?



Thiếu nữ áo trắng giật mình, hối hả nói:



- Đó là tăng tổ phụ (ông cố) của tôi, các hạ... đã gặp lão nhân gia ấy ư? Hiện lão nhân gia ấy ở đâu?



Vân Dật Long buồn bã lắc đầu, giọng nặng nề nói:



- Lão nhân gia ấy đã quy tiên gần ba mươi năm rồi!



Thiếu nữ áo trắng bàng hoàng, vội hỏi:




Cái Vương giật mình, cười khảy:



- Vân Dật Long, theo ngươi thì với sức của lão phu và Tuý Thần tiêu diệt Vạn Liễu Bảo phải cần đến bao nhiêu thời gian?



Vân Dật Long cũng cười khảy:



- Có lẽ không cần đến nửa ngày. Thế nhưng, nhị vị không đủ can đảm.



Cái Vương lại giật mình:



- Bọn lão phu sợ ai kia chứ?



Vân Dật Long cười khinh miệt:



- Bằng Thành Bạch Phụng!



Cái Vương mắt rực sát cơ, nhìn trừng trừng vào mặt Vân Dật Long, với giọng trầm lặng nói:



- Vân Dật Long, tâm tư của ngươi quả là chu mật, thật đáng bội phục, những gì trong lòng lão phu, ngươi đều biết tỏng hết. Cái Vương này đi khắp đại giang nam bắc, ngươi là người duy nhất hiểu tâm tư của lão phu, vì vậy…



Vân Dật Long vẫn thản nhiên cười khảy:



- Vì vậy các hạ nhận thấy không thể buông tha cho Vân mỗ chứ gì?



Cái Vương và Tuý Thần vốn đã có sẵn kế hoạch, nhưng giờ đây đã bị Vân Dật Long vạch trần, cũng chẳng giấu giếm nữa, cười khảy nói:



- Vân Dật Long, ngươi chỉ nên tự trách mình quá ư cuồng ngạo, không chịu giữ lại chút thể diện cho Cái Vương này.



Dứt lời chầm chậm đưa tử trúc trượng lên, cất bước tiến đến gần Vân Dật Long.



Vân Dật Long hít sâu một hơi, ngầm vận chân khí, vẫn không sao đề tụ được, thầm buông tiếng thở dài, im lặng đứng dựa người vào thân cây.



Cái Vương tiến dần đến gần, hai mắt chòng chọc nhìn vào gương mặt trắng nhợt của Vân Dật Long, biết chàng không còn khả năng phản kháng.



Song, thái độ lạnh lùng và bình thản của chàng đã khiến lão khiếp đởm và tức tối, lão không tin trên đời này lại có kẻ xem thường cái chết đến vậy.



Mặt trời vừa trèo lên đỉnh núi, muôn vàn lá phong đỏ rực dưới ánh nắng ban mai, ngoài tiếng kêu của vài chú chim non, bốn bề tĩnh lặng.



Ngọn tử trúc trượng đã chạm vào ngực Vân Dật Long, song chàng vẫn ra chiều lạnh lùng và bình thản.



Cái Vương thấy vậy càng thêm tức tối, cười gằn nói:



- Vân Dật Long, tài ngụy trang của ngươi quả đáng khâm phục.



Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn Cái Vương, cười khảy nói:



- Vân mỗ không cần phải ngụy trang, bởi hiện tại chính là lúc tôn giả đắc ý.



Cái Vương cười khảy:



- Chẳng hay Vân Dật Long ngươi có lúc nào đắc ý chăng?



Vân Dật Long cười khảy:



- Những mong là không, nếu có thì nhị vị ắt phải trả giá từ gấp mười lần trở lên.



Cái Vương mắt ánh hung quang, tử trúc trượng bỗng rụt về, nhắm vai trái Vân Dật Long giáng xuống, “bốp” một tiếng, lập tức vai Vân Dật Long máu tuôn xối xả.



Vân Dật Long nghiêng mặt nhìn vai, lạnh lùng nói:



- Các hạ nhẹ ta quá, chưa thương tổn đến xương cốt.



Cái Vương thoáng tái mặt, cười gằn nói:



- Vân Dật Long, ngươi rắn rỏi lắm, để rồi xem ngươi có thể chịu đựng đến bao giờ.



Dứt lời tử trúc trượng lại vung lên, giáng xuống vai phải Vân Dật Long.



Vân Dật Long chao người đi một cái, nghiêng người dựa mạnh vào thân cây, cười lạnh lùng nói:



- Chỉ e tôn giá không có nhiều thì giờ đến vậy.



Cái Vương thót người, bất giác ngẩng lên nhìn trời, đoạn gằn giọng nói:



- Có lẽ ngươi đã nói đúng!



Đoạn tử trúc trượng lại chĩa vào ngực Vân Dật Long.



Lúc này, trên trời xa có một con đại bàng trắng đang bay nhanh về phía này.



Vân Dật Long thầm thở dài, nhếch môi cười nói:



- Các hạ vẫn còn đang kéo dài thời gian.



Cái Vương cười đanh ác:



- Nhất định là ngươi được mong chết nhanh chóng, bởi sống như vậy còn đau khổ hơn là chết phải không?



- Tôn giá đắc ý lúc này e quá sớm đấy!



Cái Vương buông tiếng cười khảy, vừa định nói tiếp, bỗng nghe trên không có tiếng chim to bay lượn, và trên đỉnh Phong Hà Lĩnh vang lên tiếng hô rền rĩ:



- Thành chủ đã về!



Cái Vương giật mình, lập tức vung tử trúc trương đâm thẳng vào ngực Vân Dật Long.



Ngay khi ấy, trên không bỗng vang lên một tiếng quát hối hả, rồi liền tức một luồng sáng bạc bay thẳng vào ngọn tử trúc trượng trên tay Cái Vương…