Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 11 : Trúng độc được thuốc gặp thù địch

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


“Huyết Si” Lôi Mãnh hoảng kinh, trầm giọng nói:



- Tiểu Cung chủ, mỗ... mỗ cảm thấy dường như độc tính... bắt đầu thuyên giảm rồi.



Vân Dật Long đã đi đến cạnh Linh mã nghe nói ngoảnh lại nhìn Huyết Si, tung mình lên lưng ngựa, buông giọng nhạt nhẽo:



- Trên cõi đời chẳng có thuốc độc nào không giải mà tự thuyên giảm cả. Lôi Mãnh, nên nhớ là Vân Dật Long và Kim Bích Cung đều không thể nào thiếu lão được.



Sở Mộng Bình cũng lo sợ buột miệng nói:



- Vân công tử... định đi đâu vậy?



Vân Dật Long bình thản cười:



- Sở cô nương đã biết tại hạ định đi đâu rồi mà!



Sở Mộng Bình nhẹ bước đi về phía Vân Dật Long buồn bã nói:



- Vân công tử, tôi mong là mình không biết, và cũng mong là công tử đừng đến nơi ấy, mặc dù tôi biết là không thể được. Vân công tử còn nhớ những gì tôi đã nói với công tử ở trên Phong Hà Lĩnh không?



Dứt lời người đã đi đến trước đầu ngựa của Vân Dật Long, đưa tay nắm lấy dây cương, ngước lên đăm mắt nhìn Vân Dật Long, lộ vẻ vô vàn quyến luyến.



Vân Dật Long quét mắt nhìn thấy hai giọt lệ long lanh treo nơi khóe mắt nàng, mặt chàng thoáng co giựt, song vẫn bình thản nói:



- Sở cô nương, Vân mỗ nhớ, những cũng mong cô nương hãy ghi nhớ những gì Vân mỗ đã nói.



Sở Mộng Bình lắc đầu ão não:



- Vân công tử, tôi không muốn nghe những lời ấy nữa, tôi... tôi muốn được cùng đi với công tử.



“Huyết Si” Lôi Mãnh tự nãy giờ vẫn dõi mắt theo Vân Dật Long ánh mắt chân thành và thần sắc kích động kia đã biểu hiện rõ ràng nỗi lòng dào dạt của lão, hai tay đưa ra sau chỏi vào thân cây, gắng gượng đứng lên nói:



- Tiểu Cung chủ, Kim Bích Cung thiếu Huyết Si cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng nếu không có tiểu Cung chủ thì Kim Bích Cung cũng sẽ tiêu tan, Lôi Mãnh sống cũng vô dụng.



Vân Dật Long nhếch môi cười:



- Lôi Mãnh, lão nên biết khắp thiên hạ không nơi nào là Linh mã chẳng thể đặt chân đến, Vân Dật Long là chủ nhân của Bạch Kiếm Linh Mã, hãy nhớ lấy lời nói của Vân mỗ.



Đoạn quay sang Sở Mộng Bình nói tiếp:



- Sở cô nương, nếu cô nương đi cùng Vân mỗ, lỡ Vân mỗ bại thì việc thoát thân hết sức bất tiện, hơn nữa, Vạn Liễu Bảo cũng không nên dây dưa thêm cường địch nữa.



Sở Mộng Bình phụng phịu:



- Mộng Bình bất chấp hết!



Hai giọt lệ đã trào ra khóe mắt, lăn dài xuống má.



Sở Nam Nhạn thấy vậy, lòng vô vàn đau xót, thở dài trầm giọng nói:



- Vân công tử, lão phu cũng chẳng sợ gì việc dây thêm cường địch nữa.



Vân Dật Long ngẩn người, bỗng vung tay điểm vào huyệt ngủ của Sở Mộng Bình, đoạn giật dây cương cười dài:



- Ha ha... Sở bá bá hẳn là phải lo sợ cho sự sống chết của lệnh ái...



Linh mã khua động tiếng chuông lảnh lót, lao vút đi như tên bắn, biến mất trong đêm tối mịt mùng.



“Huyết Si” Lôi Mãnh cảm động đến hai giọt lệ lăn dài xuống, lẩm bẩm nói:



- Tiểu Cung chủ lúc nào cũng có rất nhiều lý do để viện vào, tuổi trẻ thế này có thể gánh vác được là bao?



Sở Nam Nhạn đưa mắt nhìn ái nữ nằm hôn mê dưới đất, trên má nàng vẫn còn treo hai giọt lệ long lanh, bọn tráng hán ngây ngẩn đứng quang, tử thi ngổn ngang trên mặt đất, một đêm thật thê lương.



oOo



Một dãy núi quanh có khúc khuỷu nằm vắt ngang trên một ngọn đồi bằng phẳng, theo truyền thuyết xa xưa, từng có một con rồng xanh nằm trên dãy núi ấy. Hai bên dãy núi, cây phong mọc thành hàng, lá phong rơi rụng đắp thành một con đường đỏ dài hun hút.



Dưới ánh trăng, trên lũy đá cao trên đỉnh núi lúc này có một cô bé áo đỏ và một lão nhân độc nhãn râu bạc đang đứng đối diện nhau, vẻ mặt hai người đều hết sức nghiêm nghị, dường như đang tranh luận điều chi đó.



Bỗng, tiếng chuông lảnh lót vang đến, cô bé áo đỏ liền biến sắc mặt, hối hả nói:



- Lão có chịu đưa hay không?



Lão nhân độc nhãn trầm giọng:



- Ngươi chưa cho biết dùng để làm gì, và cũng không chịu nói ra Huyết Giao hiện giờ đang ở đâu?



- Đó là việc riêng của tôi, khi nào tiểu thư đến, tự tôi sẽ báo lại, lão hà tất thắc mắc?



- Tiểu thư đã phái ba chúng ta theo dõi hắn, sao lại bảo là không liên quan đến lão phu được?



Cô bé áo đỏ tức tối giậm chân:



- Thôi dẹp, đưa đây mau, miễn là tiểu thư không quở trách các ngươi được rồi, mau lên, mọi sự Diễm Hồng này gánh chịu hết.



Lão nhân độc nhãn trầm giọng:



- Diễm Hồng, đây là một đại sự của Bằng Thành chúng ta, tuyệt đối không được bồng bột nóng nảy, việc gì cũng nên bàn bạc kỹ lưỡng, hà tất nóng giận thế này?



Tiếng chuông rõ dần, Diễm Hồng vội nói:


Vân Dật Long mắt vẫn ngập đầy sát cơ, thần thái vẫn lạnh lùng và bình thản, cười như bỡn cợt nói:



- Vân mỗ đã nói rồi, chỉ cần Vân Dật Long này còn một hơi thở thì các vị không nên hiện thân.



Thái độ rắn rỏi và bình thản đã biểu hiện ở nơi một người đã thọ trọng thương thật la hết sức nghịch lý, bởi hiện giờ chàng đang đứng trước năm đại kình địch.



Cô Cốt Tẩu bất giác chững bước, ngoảnh lại nhìn bốn người bịt mặt, hất hàm ra hiệu bảo họ cùng xông lên.



Vân Dật Long ánh mắt lướt nhanh qua thanh Trích Huyết Kiếm bên lưng, cười khảy nói:



- Các vị bằng hữu, có lẽ bây giờ đã đến lúc đắc ý của các vị rồi!



Lúc này, một đàn chim bằng không dưới ngàn con như một đám mây đen từ trên trời xa đang bay về hướng Phong Hà Lĩnh.



Năm người đứng thành hình vòng cung từ từ tiến dần đến Vân Dật Long, ai nấy đều dùng đuôi mắt liếc nhìn người hai bên, không ai chịu tiến trước hơn một bước, mặc dù họ đều hiểu rất rõ tình trạng của Vân Dật Long trong lúc này, song thái độ lạnh lùng và bình tĩnh của chàng thật sâu sắc khôn lường, khiến họ có cảm giác căng thẳng và như có một áp lực không sao diễn tả được.



Cô Cốt Tẩu cười khảy nói:



- Vân đại hiệp, lão phu sớm đã đắc ý rồi, hẳn các hạ đã biết là vì sao?



Vân Dật Long vẫn dựa lưng vào cây, hai tay buông thỏng một cách tự nhiên, không hề có vẻ vận công, nhếch môi cười nói:



- Vân mỗ bây giờ vẫn còn đứng.



Cô Cốt Tẩu ngầm vận tụ công lực, cố tỏ ra bình tĩnh cười khảy nói:



- Sẽ ngã xuống ngay tức khắc thôi!



Vân Dật Long thầm tính toán khoảng cách của đối phương, mặt vẫn lạnh lùng và bình thản nói:



- Qua tốc độ di chuyển của các vị, Vân mỗ biêt chắc lòng tin của các vị còn chưa đủ.



Cô Cốt Tẩu thoáng đỏ mặt, mặt rực hung quang, hai tay nắm chặt bỗng lại buông ra, cười nham hiểm nói:



- Dục tốc bất đạt, đằng nào thì mục đích đến đây của bọn này là lấy mạng của các hạ, sớm hay muộn thì cũng vậy thôi, Vân đại hiệp bảo có đúng không?



Trong khi nói mọi người lại tiếng gần thêm ba thước nữa, lúc này khoảng cách giữa năm người với Vân Dật Long chỉ còn không đầy tám thước.



Vân Dật Long cười sắc lạnh:



- Ý nghĩ của các hạ thật đúng, nhưng đáng tiếc...



Bỗng bỏ dở câu nói, ngầm dồn hết công lực còn lại vào tay phải.



Năm người vẫn đều đặn tiến bước, Cô Cốt Tẩu ngạc nhiên, buột miệng hỏi:



- Đáng tiếc gì kia?



Lúc này khoảng cách chỉ còn năm thước nữa thôi.



Ngay khi ấy, bỗng trên không vang lên một tiếng chim kêu lảnh lót và hùng hồn, và liền tức ánh trăng bị che phủ.



Cô Cốt Tẩu chợt động tâm, thầm nhủ:



- Trời thoáng đãng sao bỗng dưng lại có mây thế này? Và tiếng kêu của con gì thế...



Nghĩ đến đây bỗng thót người, liền ngước lên nhìn, ánh mắt xuyên qua kẽ lá, những thấy vô số chim đại bàng bay lượn trên không, con cầm đầu lông trắng như tuyết, Cô Cốt Tẩu giật mình kinh hãi buột miệng kêu lên:



- Bằng Thành Bạch Phụng đã đến!



Bốn người bịt mặt vừa nghe bốn tiếng “Bằng Thành Bạch Phụng” lập tức kinh hoàng thất sắc, cơ hồ cùng lúc buột miệng kêu lên:



- Bằng... Thành... Bạch... Phụng...!



Ngay khi bốn người bịt mặt vừa dứt tiếng, bỗng nghe Vân Dật Long cười vang:



- Ha ha... đáng tiếc là khoảng cách quá gần!



Năm người giật nảy mình, theo bản năng cùng thu mắt về, vung khí giới ra, phản ứng nhanh khôn tả.



Song, Vân Dật Long lại càng nhanh hơn nhiều, chẳng một ai thấy rõ chàng đã rút Trích Huyết Kiếm ra như thế nào, chỉ thấy một luồng sáng bạc mà thôi.



Năm tiếng rú thảm khốc vút tận mây xanh, năm vòi máu phún lên cao, năm chiếc đầu lăn tứ tán, năm tử thi không đầu vẫn còn nhào tới vài bước rồi lần lượt ngã xuống đất.



Vân Dật Long loạng choạng nhào tới mấy bước, Trích Huyết Kiếm đưa tới, chỏi vào một tảng đá xanh, giữ lấy thân người lảo đảo chực ngã, lạnh lùng ngoảnh lại nhìn năm tử thi, mỉa mai lẩm bẩm:



- Trong võ lâm, trên giang hồ kể từ nay lại mất đi tám người đã mệnh danh duy trì chính nghĩa nữa rồi!



Tiếng chuông lảnh lót lại phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, linh mã chạy đến gần. Vân Dật Long nắm lấy dây cương, lắc đầu cười chua xót:



- Hồng Ảnh ơi, có lẽ mi cũng không bao giờ ngờ tới, giờ đây ngay cả việc trèo lên lưng mi, ta cũng chẳng còn đủ sức.



Linh mã lắc mạnh đầu, tiếng chuông khua vang, như để trả lời với tiểu chủ nhân.



Vân Dật Long nắm lấy yên đu người lên bàn đạp, chùi vết máu trên mũi kiếm lên vạt áo, đoạn dịu dàng nói:



- Hãy đưa ta đến tảng đá kia!



Linh mã liền chầm chậm bước đi, đi đến một tảng đá xanh gần đó rồi đứng lại, Vân Dật Long tra kiếm vào bao, bò lên trên tảng đá xanh, chuẩn bị lên ngựa.



Đột nhiên, trên không vang lên một tiếng hú dài, rồi thì tiếng gió rít ào ạt, vô số bóng người nối tiếp nhau từ trên vòm cây phóng xuống chung quanh Vân Dật Long.