Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 10 : Lầm kẻ giả mạo, huyết si thọ thương

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long chầm chậm di chuyển ánh mắt nhìn vào mặt lão nhân tóc bạc, những thấy người này tuổi ngoài bát tuần, da mặt hồng hào, tóc dài đến lưng, mày mắt đoan chính, điểm đặc biệt duy nhất là hai mắt nhắm nghiền, thoáng nhìn như thể người mù.



Khi ánh mắt Vân Dật Long di chuyển đến ngọc xích cương trượng trong tay lão ta, trên môi chàng nở nụ cười sắc lạnh.



“Huyết Si” Lôi Mãnh trân trối nhìn lão thân ấy hồi lâu, bỗng buông tiếng cười to, tung mình lao tới nói:



- Lão tiểu tử sao lại đi cùng với bọn quỷ quái thế này?



Trong khi nói đã giơ tay vỗ vào vai lão nhân tóc bạc.



Lão nhân tóc bạc mặt lộ vẻ căng thẳng, song vẫn đứng yên. Vân Dật Long không ngờ Huyết Si già dặn kinh nghiệm giang hồ mà lúc này lại xớn xác như vậy, vội quát:



- Lôi Mãnh, lui mau...



Ngay khi ấy, bàn tay của Huyết Si đã vỗ vào vai lão nhân tóc bạc, những thấy ngọn xích cương trượng trong tay lão vụt giơ lên và quát:



- Cút ra!



Ba quả cầu gai trên đầu trượng nhanh như chớp quét vào hạ bàn Huyết Si, ra tay cực kỳ hung hiểm.



“Huyết Si” Lôi Mãnh không ngờ lão nhân tóc bạc ra tay tấn công bất thần như vậy, trong khoảng cách quá gần không tài nào tránh né kịp, sắc mặt vụt biến, sẵn đà lao tới lẹ làng xoay người, song nơi đùi vẫn bị quét trúng khá nặng.



“Huyết Si” Lôi Mãnh lao tới trước hơn hai trượng, quay phắt lại quát:



- Bành lão nhi sao lại thế hả? Ủa, trên cầu gai có độc!



Dứt lời, vẻ mặt trở nên hết sức âm trầm.



Vân Dật Long nghe lòng trĩu xuống, biến sắc mặt lạnh lùng quát:



- Lôi Mãnh, vận công bế huyệt mau!



Lão nhân tóc bạc cười khảy:



- Hứ hứ, lão phu chưa từng nghe nói trong võ lâm có người phong bế được kỳ độc trên cầu gai của “Huyết Manh” Bành Tâm Trần này.



Vân Dật Long giật mình, vội quay lại nhìn vào mặt “Huyết Si” Lôi Mãnh ra chiều lo lắng dọ hỏi.



“Huyết Si” Lôi Mãnh từng gần gũi với Vân Dật Long trong mười mấy năm dài, dĩ nhiên rất hiểu cá tính của chàng, bèn ngượng ngùng lắc đầu, vờ thản nhiên cười:



- Hắc hắc, Huyết Si này bách độc bất xâm, tiểu cung chủ biết rõ kia mà!



Vân Dật Long nhìn vào mặt Huyết Si hồi lâu, đoạn trầm giọng nói:



- Lôi Mãnh, hãy hết sức vận công ngăn máu lưu thông, đó là mệnh lệnh.



Dứt lời, chầm chậm ngoảnh lại, cất bước đi đến gần lão nhân tóc bạc.



Sở Mộng Bình lo lắng vội nói:



- Vân công tử... đừng đến gần lão ta!



Lão nhân tóc bạc cười âm trầm:



- Nào, lại đây nhãi con, lão phu cũng muốn thưởng thức Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đã khiến toàn thể võ lâm kinh khiếp của ngươi xem sao!



Khoảng cách đã rút ngắn không đầy một trượng nữa, Vân Dật Long vẫn không dừng bước, buông giọng sắc lạnh:



- Tôn giá có thể lặp lại đại danh chăng?



Vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn ra chiều ngơ ngẩn, Sở Mộng Bình thì lo sợ đến mặt hoa thất sắc, nếu không bị phụ thân nắm giữ tay thì nàng sớm đã xông ra kéo Vân Dật Long lại rồi.



Lão nhân tóc bạc nghe Vân Dật Long hỏi vậy thoáng giật mình, lạnh lùng nói:



- Lão phu là “Huyết Manh” Bành Tâm Trần, nhãi con ngươi chóng quên thật!



Vân Dật Long gằn giọng:



- Đó không phải là danh hiệu của tôn giá, lẽ ra tôn giá không nên ở trước mặt Kim Bích Cung Chủ mà mạo danh thủ hạ của y, tôn giá đã chọn lầm đối tượng rồi.



Lão nhân tóc bạc thoáng tái mặt, song lập tức trở lại bình tĩnh nói:



- Trong Kim Bích Cung của ngươi, kẻ nào đã dám mạo danh lão phu, làm thương tổn đến thanh danh lão phu? Bảo y đến đây gặp lão phu.



Vân Dật Long cười khảy:



- Tôn giá tự hiểu lấy, trên cầu của “Huyết Manh” Bành Tâm Trần không hề có độc, giới võ lâm ai ai cũng biết.



“Huyết Si” Lôi Mãnh nghe nói mắt liền bừng sát cơ, vỗ vào đùi đánh bốp phát:



- Bành lão nhi không bao giờ dùng độc, ngươi quả đúng không phải là Huyết Manh, ta phanh thây ngươi...



Vân Dật Long thoáng biến sắc, ngoảnh lại trầm giọng quát:



- Lôi Mãnh có chịu nghe lời dặn bảo của Vân mỗ hay không?



Tuy lời nói của chàng lạnh lùng, song ánh mắt thì lại lộ vẻ lo âu không sao che dấu được.



“Huyết Si” Lôi Mãnh vừa chạm vào ánh mắt Vân Dật Long, sát cơ trong mắt dần tan biến, gượng cười nói:



- Tiểu Cung chủ, Lôi Mãnh xin tuân lệnh!



Lão nhân tóc bạc cười mai mỉa:


- Thật chẳng ngờ là một cô bé mới tuổi mười hai mười ba.



Thì ra đó là một vị tiểu cô nương toàn thân y phục màu đỏ, tóc búi hình chữ y, gương mặt tròn trĩnh, mày liễu mắt to, chiếc mũi thẳng thớm và đôi môi nhỏ nhắn trông rất ngây thơ khả ái. Lúc này đôi vai cô bé đã bị rách toác hai đường dài gần ba tấc.



Lão nhân tóc bạc vừa nghe nói đến hai tiếng “tiểu thư”, đầu óc lập tức hiện ra một gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp tuyệt trần, liền nghe lòng nhẹ nhõm, ý nghĩ thâm độc nảy sinh, thầm nhủ:



- Nếu lão phu mà chết, dĩ nhiên sẽ có người báo thù!



Rồi liền thè lưỡi ra, hai hàm răng cắn mạnh, đứt ra làm đôi, người liền mềm nhũn ra, tuột khỏi trường kiếm của Vân Dật Long, ngã ra đất chết ngay.



Tiểu cô nương áo đỏ kinh hãi, luống cuống nói:



- Ô! Công tử... đã làm chết lão ta rồi, nhất định tiểu thư chúng tôi sẽ không buông tha cho công tử đâu!



Vân Dật Long đang nóng lòng bởi độc thương của Huyết Si, làm ngơ bước vội tới, cúi xuống lục soát túi áo lão nhân tóc bạc, nào ngờ chẳng tìm thấy gì cả.



Tiểu cô nương áo đỏ thấy Vân Dật Long không đếm xỉa đến mình, lòng càng thêm tức giận, ý nghĩ báo phục của trẻ con liền nảy sinh, chẩu môi nói:



- Khỏi phải tìm, trong mình lão ta chẳng có thuốc giải đâu. Nếu muốn giải độc cho Huyết Si, vào lúc canh ba hãy đến Ngọa Long Phong phía sau Phong Hà Lĩnh mà lấy. Tuy nhiên... tôi xin báo trước, công tử có trở về được hay không tôi không dám bảo đảm...



Bỗng ngưng lời, đôi mắt to long lanh ngây ngẩn nhìn vào gương mặt anh tuấn của Vân Dật Long.



Vân Dật Long chầm chậm đứng lên, lạnh lùng nói:



- Đây là lần thứ ba cô nương đã gặp Vân mỗ, Vân mỗ tin là cô nương không nói dối, nhưng chẳng hay cô nương bảo Vân mỗ đến Vạn Liễu Bảo để làm gì vậy?



Tiểu cô nương áo đỏ vội lảng tránh ánh mắt sắc lạnh của Vân Dật Long, đưa tay chỉ lão nhân tóc bạc dưới đất nói:



- Chính là vì lão ta, nhưng đã bị công tử giết chết rồi!



Vân Dật Long cười khảy:



- Cô nương cũng là người của Nam Thiên Môn, nhất định trong mình có thuốc giải.



Đoạn cất bước đi về phía tiểu cô nương áo đỏ.



Tiểu cô nương áo đỏ sợ sệt lùi sau một bước, buột miệng nói:



- Trong mình tôi không có, chẳng tin thì công tử xét đi!



Bỗng thấy mình đã lỡ lời, liền tức thẹn đỏ mặt.



Vân Dật Long cũng thoáng đỏ mặt, Sở Mộng Bình lúc này đã hồi phục, vội nói:



- Để tôi soát cho!



Vân Dật Long xua tay:



- Không cần, vị cô nương này lần đầu tiên lên tiếng tương cáo tại Thái Sơn, chưa từng dối gạt Vân mỗ, Vân mỗ tin nơi cô ta. Cô nương hãy về đi, trước canh ba Vân mỗ sẽ có mặt đúng hẹn.



Tiểu cô nương áo đỏ bỗng biến sắc mặt, đôi mắt trong sáng lại chầm chậm nhìn vào mặt Vân Dật Long, có vẻ bất an nói:



- Tôi không phải là người của Nam Thiên Môn, để tôi trở về lấy thuốc giải được rồi, công tử đã bảo là tin nơi tôi rồi mà.



Vân Dật Long thoáng ngạc nhiên:



- Tấm lòng của cô nương quả là rộng rãi!



Tiểu cô nương áo đỏ thấp giọng:



- Tôi tin là công tử không phải đã cố ý đả thương tôi, và công tử cũng không hề biết chính vì muốn sanh cầm lão ta mà tôi đã dẫn dụ công tử đến đây, họ cũng sẽ không làm khó tôi lắm đâu, nhưng công tử mà đi...



Vân Dật Long bỗng ngắt lời:



- Cô nương, Vân mỗ có thể chờ đợi lâu được, nhưng còn một người khác thì không.



Tiểu cô nương áo đỏ vội nói:



- Tôi đi ngay đây!



Đoạn quay người toan bỏ đi, nhưng Vân Dật Long đã chậm rãi nói:



- Xin cô nương hãy bảo người của quý phương chuẩn bị, Vân mỗ sẽ tức khắc lên đường đi lấy thuốc giải.



Tiểu cô nương áo đỏ nghe nói liền chững bước, quay lại nói:



- Công tử không tin nơi tôi ư?



Vân Dật Long cười phá lên:



- Chẳng phải không tin, mà là Bạch Kiếm Linh Mã kể từ khi xuất hiện trên chốn giang hồ đến nay chưa từng nhờ người khác giúp cho việc gì, xin mời cô nương!



Tiểu cô nương khẽ thở dài như hối hận nói:



- Vân công tử... hẳn có nghe nói đến tên Đại Mạc Bằng Thành rồi chứ? Nhất định tôi sẽ mang đến, đó... đó là những lời thật lòng.



Đoạn quay người, vội vã phóng vút đi.



“Huyết Si” Lôi Mãnh giật mình, hai cha con họ Sở sửng sốt kêu lên:



- Đại Mạc Bằng Thành? Cô ta là thị nữ của Bằng Thành Bạch Phụng?



Vân Dật Long chấn động tâm thần, bỗng lại điềm nhiên nhếch môi cười, đảo mắt nhìn quanh tử thi ngổn ngang dưới đất, đoạn bước nhanh về phía linh mã.