Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 9 : Máu nhuộm vạn liễu bảo

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Tốc độ của linh mã quả thật kinh người, hai người lúc lên núi phải mất gần hai giờ, nhưng khi linh mã phóng xuống chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.



Sở Mộng Bình tựa người vào lòng Vân Dật Long, hai mắt khép hờ. Kể từ khi về đến Vạn Liễu Bảo thì nàng đã mơ ước đến giờ khắc này, cho nên những lời nói của Vân Dật Long trước khi xuống núi tuy khiến nàng hoài nghi, song nàng đã không bận tâm đến, bởi hạnh phúc chỉ trong khoảnh khắc là sẽ tiêu tan.



Vân Dật Long dừng ngựa lại dưới một lùm cây thấp đưa mắt nhìn về phía ngọn núi dẫn vào bảo, Sở Mộng Bình vẫn nhắm mắt dựa sát vào lòng chàng.



Những thấy bóng người thấp thoáng trong bóng đêm nhập nhòa, trong lùm cây thấp ngoài Vạn Liễu Bảo bỗng có hai bóng người phóng xuống. Lúc này tuy trời đã sẩm tối, song Vân Dật Long vẫn thấy rõ như thể ban ngày.



Chỉ thấy hai người đều mặc áo thụng màu xanh xám, tóc bạc phơ tuổi trạc thất tuần, người bên trái năm chòm râu dài đến ngực, mày đứng mắt ưng, má hóp miệng rộng; người bên phải râu ngắn xồm xoàm, mày rậm mắt xếch.



Hai người đều không mang theo vũ khí, cũng chẳng thèm ẩn nấp, đứng thản nhiên và ra chiều rất kiêu ngạo. Sau đó lại có bốn đại hán lao nhanh đến, người nào cũng lưng giắt trường đao sống vàng, chia ra đứng tả hữu hai lão nhân. Hai người kế cận một nâng một đôi đoản kích, một tay xách lưu tinh chùy, hiển nhiên đó là khí giới chuyên dụng của hai lão nhân.



Theo sau bốn gã đại hán lại xuất hiện hai mươi mấy hán tử, giăng thành hàng ngang đứng sau lưng sáu người.



Vân Dật Long thấy vậy thầm nhủ:



- Trông thái độ kiêu căng của hai người, hiển nhiên là nhân vật rất có lai lịch, nhưng chẳng rõ là thuộc môn phái nào!



Ngay khi Vân Dật Long đang suy nghĩ, trong cụm rừng trước mặt, sáu người bỗng phóng ra sáu gã tráng hán đã chặn hỏi chàng lúc chiều, người đứng giữa trầm giọng quát:



- Các vị là cao nhân phương nào?



Lão nhân râu dài vẻ khinh miệt khoát tay nói:



- Đi vào báo với Sở Nam Nhạn. Thân, Hồng hai viện chủ hạ viện Nam Thiên Môn bảo y ra đây nói chuyện.



Sở Mộng Bình nghe nói giật nảy mình, mở bừng mắt ra nhìn, tuy trời tối nàng không trông thấy rõ lắm, song qua vóc dáng của hai người, nàng cũng nhận ra được họ là ai, không khỏi kinh hãi kêu lên:



- Ồ! “Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào và “Lưu Tinh truy hồn” Hồng Kỳ Giao...



Giọng nói nàng ngập đầy tuyệt vọng, hiển nhiên nàng biết trong Vạn Liễu Bảo quyết không một ai địch nổi hai người này.



Vân Dật Long kinh ngạc, buột miệng hỏi:



- Nam Thiên Môn? Sở cô nương, vì sao họ lại có hiềm khích với Vạn Liễu Bảo thế?



Sở Mộng Bình vẻ luyến tiếc nhích người tới trước, mắt ngấn lệ ngoảnh lại nói:



- Vân công tử nên đi thôi, từ đây xuống khỏi Phong Hà Lĩnh, rẽ phải là đến quan đạo, công tử hãy nhớ... Mộng Bình này, xin cáo biệt!



Đoạn bèn toan xuống ngựa. Vân Dật Long mắt ánh lửa giận, nắm lấy cổ tay Sở Mộng Bình giữ lại cười khảy nói:



- Sở cô nương chưa trả lời câu hỏi của tại hạ kia mà?



Sở Mộng Bình sợ nấn ná lâu có thể bị hai viện chủ của Nam Thiên Môn phát hiện sẽ nguy hại đến tính mạng Vân Dật Long, bèn giằng mạnh tay, song không vùng ra được, bất giác sợ hãi nói:



- Vân công tử hãy buông tay ra mau, để tôi đi...



- Sở cô nương, vì sao Nam Thiên Môn lại xung đột với Vạn Liễu Bảo? Nói rồi hẵng đi!



Sở Mộng Bình thở dài ão nảo, đời người chết là hết, lúc này nàng lại đâm ra bình tĩnh lạ, đưa tay sửa lại làn tóc rối, cười héo hắt nói:



- Mộng Bình cũng không rõ lắm, chỉ nhớ năm rồi hai viện chủ này từng đến chơi bổn bảo. Trong lúc tán gẫu đã bảo gia phụ đừng truy lạc về hạ lạc của Vân gia nữa. Gia phụ vốn tính quật cường nên đã cự tuyệt. Trước khi ra đi hai người từng bảo gia phụ sau này ắt sẽ hối hận. Ôi! Vân công tử, chốn giang hồ thật lắm thị phi, phải chi như công tử thì tốt biết mấy!



Vân Dật Long mắt bỗng rực vẻ ghê rợn, nhếch môi cười nói:



- Như tại hạ ư? Tốt hay không rồi cô nương sẽ rõ ngay!



Đoạn lại lẩm bẩm nói một mình:



- Vì Vân gia, lại là vì Vân gia, các ngươi đến thật không đúng lúc.



Giọng nói lạnh đến mức khiến người nghe tưởng chừng như bị rơi vào hố băng.



Sự thay đổi đột ngột của Vân Dật Long khiến Sở Mộng Bình hốt hoảng kêu lên:



- Vân công tử...



Thốt nhiên, ba tiếng rú thảm thiết vang lên...



Vân Dật Long ngẩng lên nhìn, những thấy ba tráng hán Vạn Liễu Bảo đã bị hai trong số bốn gã đại hán đánh văng bay ra xa ngoài hai trượng, rơi xuống đất bất động, không hề có tiếng giao thủ hay tiếng quát tháo, hiển nhiên sự việc xảy ra chỉ trong một chiêu.



Vân Dật Long không khỏi giật mình thầm nhủ:



- Người của Nam Thiên Môn quả cũng có vài miếng, thảo nào ngông cuồng đến vậy.



Sở Mộng Bình lại giằng tay, với giọng van vỉ nói:



- Vân công tử hãy buông Mộng Bình ra đi!



Vân Dật Long kéo mạnh, Sở Mộng Bình lại ngã vào lòng chàng. Ngay khi ấy một chuỗi cười khinh mạn vang lên và nói:



- Các ngươi còn chưa chịu vào thông báo, chả lẽ thật muốn chết cả ư?



Vân Dật Long bỗng trầm giọng nói:



- Sở cô nương hãy ngồi yên, Vạn Liễu Bảo chẳng thể bị hủy diệt được. Hồng Ảnh đi nào!



Trong thoáng chốc Vân Dật Long đã như biến thành một người khác, lời nói của chàng như chúa tể cả vũ trụ, khiến người không đủ can đảm chống lại.



Linh mã lập tức tung vó, tiếng chuông lảnh lót reo vang, trong đêm tối tĩnh mịch càng thêm chói tai. Hai viện chủ nghe tiếng liền giật mình, cùng lúc quay lại, rồi thì tất cả mọi người cũng lần lượt quay lại.
- Cha, Vân công tử quả là lợi hại!



Sở Nam Nhạn lắc đầu thở dài:



- Có điều là hơi quá tàn bạo!



Sở Mộng Bình vẻ không hài lòng, chẩu môi đáp:



- Cha cũng thật là, người ta Vân công tử đã vượt ngàn dặm từ Thái Sơn đến đây giải cứu cho chúng ta, vậy mà cha còn bảo người ta tàn bạo, nêu không giết họ thì họ cũng sẽ giết ta.



Sở Nam Nhạn chợt động tâm nói:



- Vì sao y lại cứu chúng ta? Vì sao y lại hạ sát người của Chính Nghĩa Nhai và khuyên ta không nên tìm kiếm Vân bá bá nữa?



Sở Mộng Bình vội nói:



- Xem cha đó, làm sao mà Bình nhi biết được chứ? Miễn là Vân công tử tốt với chúng ta thì chúng ta phải tốt với Vân công tử, đúng không nào?



Đoạn nắm lấy tay Sở Nam Nhạn nũng nịu lắc tay, như quên hẳn cuộc chiến đẫm máu đang diễn ra trước mắt.



Sở Nam Nhạn vô cùng thắc mắc, chợt một ý nghĩ lạ lùng nảy sinh, bất giác buột miệng lẩm bẩm:



- Hay là toàn gia Vân bá bá đã tử vong, y là đứa con còn sót lại duy nhất của Vân gia, nên mới căm giận Chính Nghĩa Nhai đã không bảo vệ cho gia đình mình, và do đó sau khi luyện thành võ công đã ra tay báo phục?



Ngay khi ấy, “Thiên Nam Song Kích” Thân Hoành Đào bỗng ngửa mặt phát ra một tiếng hú dài.



Vân Dật Long cười khảy nói:



- Cuối cùng thì nhị vị cũng đã lên tiếng.



Dứt lời, song chưởng đột nhiên biến thế, lạnh lùng nói:



- Chiêu tiếp theo là “Hoàng Lãng Hồng Ba Quyên”, hai vị sẽ táng mạng trong chiêu này đây.



Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao lúc này đã mồ hôi nhễ nhại, kinh tâm động phách, nghe nói càng thêm kinh hãi, đánh cắn răng tung những đòn sát thủ bình sanh ra ứng phó.



Những thấy ánh kích bóng chùy tung hoành ngang dọc, vây phủ Vân Dật Long vào giữa.



Bên kia, “Huyết Si” Lôi Mãnh đã thu dọn hết những tên còn lại, toàn thân bê bết máu, chỉ lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, dáng vẻ vô cùng ghê rợn.



Sở Mộng Bình chợt động tâm, thầm nhủ:



- Lão bảo là người lòng dạ tốt nhất trên đời, hẳn là đã nói ngược lại.



“Huyết Si” Lôi Mãnh quét mắt nhìn quanh, thấy chỉ còn hai người đang giao đấu với cung chủ, ngoài ra thảy đều đã chết sạch, chân bất giác tiến tới một bước, nhưng lại không dám xông vào.



Ngay khi ấy trên đỉnh núi bỗng vang lên một tiếng hú dài đinh tai, “Huyết Si” Lôi Mãnh ngoảnh lại nhìn, bất giác ngẩn người, buột miệng reo lên:



- Ô! Thì ra còn nhiều đến thế!



Sở Nam Nhạn nghe lòng trĩu xuống, bởi cách quá xa nên ông không trông thấy rõ lắm, nhưng qua bóng người lố nhố, đủ biết đối phương không phải là ít.



Vân Dật Long cười vang nói:



- Giờ tận số của hai vị đã đến rồi!



Đoạn người bỗng tung vọt lên không lạnh lùng quát:



- “Hoàng Lãng Hồng Ba Quyên”!



Liền tức một vòng tròn màu vàng đường kính hơn trượng từ trên chụp nhanh xuống, im lìm không gây ra tiếng động, nhưng sức ép cơ hồ ngạt thở.



Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao luống cuống, ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng quát vang:



- Ai dám lộng hành giết người trước mặt ta?



Vân Dật Long cười khảy:



- Các hạ thấy rõ rồi chứ?



Liền thì hai tiếng rú thảm khốc phá vỡ không gian, Thân Hoành Đào và Hồng Kỳ Giao đã ngã lăn ra đất, kích và chùy văng bay ra xa hơn trượng, trên trán mỗi người đều có một dấu bàn tay màu vàng thu nhỏ, đó chính là dấu hiệu của cái chết.



Bóng người nhấp nhoáng, hiện trường đã có thêm một lão nhân tóc bạc cầm xích cương trượng, đầu trượng có buộc ba quả cầu thép to, gai nhọn dài những mấy tấc, ra vẻ rất kỳ khôi và ghê rợn.



Sở Nam Nhạn vừa trông thấy người này, lập tức tái ngắt, buột miệng kêu lên:



- Huyết... Manh...



“Huyết Si” Lôi Mãnh và Vân Dật Long nghe nói cũng liền biến sắc mặt.



“Huyết Si” Lôi Mãnh kinh ngạc buột miệng hỏi:



- Sở bảo chủ nói gì hả?



Sở Nam Nhạn ngây ngẩn:



- Huyết... Manh, Bành Tâm Trần!



Lúc này hiện trường lại xuất hiện thêm hai mươi mấy người nữa.