Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 14 : Vì ghen tuông đổ máu căm thù
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Lúc này Nhạn Đãng Tam Nghĩa cũng đã đến gần, vờ như vô ý bao vây Vân Dật Long vào giữa.
Quý Thế Phương lòng đang nhớ về Sở Mộng Bình, đảo mắt nhìn quanh trong bảo, buột miệng hỏi:
- Vân huynh chủ ý đến viếng Vạn Liễu Bảo đó ư?
Vân Dật Long cười nhạt:
- Cứ cho là vậy, nhưng bây giờ thì Vân mỗ ra đi đây!
Quý Thế Phương thoáng ngẩn người, liền tức thì mắt ánh lên vẻ vui mừng không sao che giấu được, bởi lẽ Vạn Liễu Bảo Chủ và Sở Mộng Bình đều không tiễn chân chàng.
Thế là, Quý Thế Phương bèn tránh sang bên, cười mai mỉa nói:
- Vân huynh hẳn là đang bận việc gấp nên mới vội vàng ra đi như vậy, tiểu đệ chẳng dám làm mất thời gian quý báu của Vân huynh nữa.
Vân Dật Long buông tiếng cười lạnh lùng, vừa định giục ngựa đi, bỗng nghe Lư lão nhị trong Nhan Đãng Tam Nghĩa lạnh lùng quát:
- Khoan đã!
Dứt lời người đã lướt tới trước đầu ngựa Vân Dật Long.
Van Dật Long đanh mặt nói:
- Có gì cứ nói đi!
Lư lão nhị quét mắt nhìn vào bảo một vòng, đoạn cười khảy nói:
- Lão phu còn nhớ là công tử còn có một vị thuộc tùng nữa, chẳng hay y đã đi đâu rồi?
Một đạo một tục nghe nói đều thoáng ngạc nhiên, ánh mắt bỗng rực lên vẻ sắc lạnh ghê rợn.
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
- Theo bằng hữu thì y đã đi đâu?
Giọng nói chàng ngập đầy sát khí.
Lư lão nhị cười khảy:
- Tuy lão phu không biết y đi đâu, nhưng lão phu có thể suy đoán được, hiện tại Vạn Liễu Bảo Chủ không có ở trong bảo, Vân công tử đã chậm mất một bước rồi.
Vân Dật Long nhướng mày, mắt bỗng rực sát cơ, cười dài nói:
- Vậy ư? Ha ha… Vân mỗ tuy chậm chân hơn ba vị một đêm nửa ngày, nhưng lại chưa chết trong Vạn Liễu Bảo, các vị có thấy lạ không?
Quý Thế Phương biến sắc mặt liên hồi, Vân Dật Long vừa dứt lời, hắn đã không dằn được, gằn giọng nói:
- Vân Dật Long, Lư thúc thúc nói có đúng chăng?
Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn họ, bỗng dịu giọng nói:
- Không sai, ông ấy đã đoán đúng hoàn toàn.
Quý Thế Phương tái mặt, tiến tới một bước quát:
- Hiện giờ họ ở đâu?
Vân Dật Long sầm mặt, song vẫn cố nén giận, lạnh lùng nói:
- Tại Lãnh Vân Quán.
Hai lão nhân một đạo một tục nghe nói liền giật mình, cơ hồ đồng thanh nói:
- Phải chăng là Lãnh Vân Quán mặt nam núi Nhạn Đãng?
Nhạn Đãng Tam Nghĩa thì kinh hoàng thất sắc.
Qua phản ứng của mọi người, Vân Dật Long thoáng nghe lòng trĩu xuống, bởi đã suy ra được địa vị của Lãnh Vân Quán trên chốn giang hồ, chàng gật đầu nói:
- Các vị có định đến đó đòi người chăng?
Nhạn Đãng Tam Nghĩa đều lộ vẻ khiếp sợ, Quý Thế Phương gằn giọng hỏi:
- Vân Dật Long, các hạ hãy nói thật, ai đã đưa họ đến đó?
Vân Dật Long sở dĩ nhẫn nhịn Quý Thế Phương là bởi lần đầu gặp hắn tại Thất Long Bảo, chàng nhận thấy hắn còn có chỗ đáng quý là ở cá tính cương trực, không nỡ sát hại, chứ chẳng phải là sợ xảy chuyện xung đột, giờ thấy hắn được nước lấn tới, không khỏi tức giận nói:
- Huynh đài nghĩ là Vân mỗ có bổn phận phải cho huynh đài biết ư?
Nhạn Đãng Tam Nghĩa vốn đã có thiên kiến về Vân Dật Long, giờ nghe Quý Thế Phương nói vậy lại càng nghĩ trái quấy hơn. Lư lão đại buông tiếng cười sắc lạnh tiếp lời:
- Vân Dật Long thật không ngờ ngươi trông nho nhã anh tuấn mà lòng dạ lại xảo quyệt đến vậy, cứ đem những người có danh vọng tôn cao trên chốn giang hồ để mà làm hậu thuẫn. Hắc hắc, nếu không biết rõ sự thật, có lẽ chẳng ai dám động chạm đến ngươi.
Lời lẽ rõ ràng có ý bảo Vân Dật Long mạo nhận là người của Lãnh Vân Quán.
Quý Thế Phương đang lo lắng cho sự an nguy của Sở Mộng Bình, nôn nóng muốn biết ngay chính xác nàng đang ở tại đâu để đi giải cứu, Lư lão đại vừa dứt lời, hắn lập tức hùng hổ quát:
- Vân Dật Long, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, theo ý của Quý mỗ các hạ nên thú thật thì hơn, bằng không thì đừng trách Quý Thế Phương này chẳng niệm tình cố nhân.
Vân Dật Long cả giận, cười phá lên nói:
- Bằng hữu không chết tại Thất Long Bảo đã là may mắn lắm rồi, lại còn nêu tình cố nhân ra đây với Vân mỗ, ha ha… Quý Thế Phương, các hạ chưa xứng đáng đâu.
Mọi người nghe nói vậy thảy đều biến sắc, bốn gã đại hán đứng sau lung hai lão nhân một đạo một tục cùng tiến tới ba bước, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Dật Long, ra chiều định ra tay trừng trị chàng.
Quý Thế Phương vừa nghe tiếng “chưa xứng đáng”, lửa giận bừng lên dữ dội, sấn tới vừa định ra tay…
Bỗng nghe lão nhân đứng cạnh lão đạo sĩ quát:
- Phương nhi, không được như vậy!
Quý Mộng Hùng vừa trông thấy vòng tròn đỏ, lập tức kinh hãi la to:
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng!
Đồng thời người lùi nhanh ra năm thước, bốn gã đại hán vừa thấy Quý Mộng Hùng thoái lui, cũng liền vội thu binh khí về và thoái lùi ra sau.
Vân Dật Long nóng lòng cứu linh mã, xuất chiêu không hề có ý sát địch, ngay khi Quý Mộng Hùng vừa hét lên, Trích Huyết Kiếm đã nhanh như chớp quét về phía Kim Long chân nhân.
Linh mã vừa thấy có kẻ tấn công, lập tức hí vang và giơ cao hai chân trước đứng thẳng lên, ngay khi ấy Vân Dật Long cũng vừa lao tới, hữu chưởng của Kim Long chân nhân chỉ còn cách đầu ngựa không đầy ba tấc.
Lúc này Kim Long chân nhân nếu không thu chưởng, linh mã ắt phải táng mạng và đồng thời lão cũng sẽ thương vong dưới đường kiếm của Vân Dật Long.
Với mạng mình để đổi mạng thú, Kim Long chân nhân đâu dại gì làm vậy, vội hít vào một hơi chân khí, hữu chưởng bỗng chuyển hướng, quét sang Vân Dật Long, đồng thời tung người ngược ra sau hơn hai trượng.
Vân Dật Long đã động sát cơ, buông tiếng cười dài nói:
- Các hạ không thoát thân được đâu!
Chưa dứt lời chàng đã lao đuổi theo, ngay khi ấy chợt thấy bốn gã đại hán cũng đang lao về phía linh mã, lập tức đảo nhanh một vòng trên không, Trích Huyết Kiếm ném ra thành một đường máu bay vút đi, chàng không thèm ngoảnh lại nhìn, tiếp tục lướt đến trên đỉnh đầu Kim Long chân nhân.
Bốn gã đại hán lúc này đã lao đến bên cạnh linh mã, vừa giơ đao kiếm lên toan bổ xuống, chợt thấy linh mã quay mình, đứng thẳng lên giơ cao hai vó giẫm xuống, ngay khi ấy bỗng nghe Quý Mộng Hùng hét to:
- Coi chừng trên cổ!
Bốn gã đại hán ngẩn người, liền thì hai người bên phải rú lên thảm thiết, hai người bên trái giật mình ngoảnh sang nhìn, vừa kịp thấy hai đồng bọn bật ngã ngửa ra đất, hai người đều bị Trích Huyết Kiếm xuyên thủng nơi cổ, bất giác lặng người, ngay khi ấy hai vó linh mã đã giẫm xuống tới.
Lại hai tiếng rú thảm vang lên, hai gã đại hán cùng lúc ngã lăn ra đất, vỡ sọ chết ngay tức khắc.
“Vạn Lý Bình” Quý Mộng Hùng tức tối quát vang, vừa định lao tới tấn công linh mã, bỗng nghe Kim Long chân nhân thét lên thảng thốt:
- Viêm Dương Thất… Á…
Không cần nhìn Quý Mộng Hùng cũng biết những người đến Vạn Liễu Bảo giờ đây ngoài hai cha con lão ra, chẳng còn ai sống nữa, song lão vẫn không tự chủ được ngoảnh sang nhìn.
Những thấy Kim Long chân nhân nằm thẳng người dưới đất, trên trán có một dấu chưởng màu vàng thu nhỏ, qua đó đủ thấy Vân Dật Long đã thi triển Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đến giai đoạn thứ ba.
Vân Dật Long lạnh lùng và bình thản quét mắt nhìn tử thi của Kim Long chân nhân dưới đất, đoạn quay người đi về phía Quý Mộng Hùng, lạnh lùng nói:
- Giờ đây chỉ còn lại hai cha con các hạ nữa thôi!
Quý Mộng Hùng tan đi công lực nơi hai tay, trầm giọng nói:
- Vân Dật Long, những người này có hận thù với ngươi?
- Chẳng hận thù gì cả, cha con các hạ cũng không ngoại lệ!
- Lão phu thật lấy làm lạ sao ngươi lại hạ thủ được?
- Vân mỗ cũng rất lấy làm lạ, các vị tự xưng là bằng hữu của Vạn Liễu Bảo và còn định se duyên với con gái Sở Bảo Chủ, sao lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn Vạn Liễu Bảo bị người huỷ diệt, uý cường vong hữu, lẽ ra các vị không nên đặt chân đến đây nữa, và càng không nên đến sớm thế này.
Quý Mộng Hùng thoáng đỏ mặt:
- Đó là cớ viện duy nhất của ngươi phải không?
- Theo Vân mỗ thì đó không phải cớ viện, mà là cái giá phải trả rất xứng đáng của các vị. Quý Mộng Hùng, các hạ còn cơ hội để thí mạng, hãy ra tay đi!
Tất cả bảo chúng thảy đều ngơ ngẩn đứng thừ ra, họ đã quá ư kinh hoàng trước võ công của Vân Dật Long và thái độ bình thản khi giết người của chàng.
Quý Mộng Hùng bỗng cúi xuống nhặt lấy ngọn nga my thích của con trai, chòng chọc nhìn Vân Dật Long đanh giọng nói:
- Vân Dật Long, lão phu tin là chẳng bao lâu nữa ắt sẽ gặp ngươi nơi chín suối.
Đoạn chậm rãi đưa ngọn thích lên trỏ vào yếu hầu mình.
Bỗng nghe Dương Thu Phong thét lên:
- Vân công tử…
Vân Dật Long giật mình, chầm chậm ngoảnh lại, Quý Mộng Hùng cũng liền tan đi sức lực nơi tay, con người ai chẳng quý tiếc mạng sống của mình?
Dương Thu Phong không nói gì, nhưng Vân Dật Long cảm nhận được vẻ cầu xin trong ánh mắt y, bèn nhếch môi cười nói:
- Dương huynh đài vậy là đã cứu hai người!
Đoạn quay sang Quý Mộng Hùng nói tiếp:
- Hai cha con các hạ quả cũng còn may mắn!
Quý Mộng Hùng chầm chậm buông tay xuống, lạnh lùng nói:
- Vân Dật Long, ngươi muốn lão phu phải để lại gì nào?
Vân Dật Long cúi xuống rút Trích Huyết Kiếm ra tra vào vỏ, tung mình lên ngựa nói:
- Các hạ tự biết nên để lại gì là thích đáng!
Quý Mộng Hùng nghiến răng:
- Lão phu để lại thứ gì thì sẽ phải đòi lại thứ ấy, và còn một cánh tay của Phương nhi nữa!
Đoạn chìa tay trái ra, đưa thích lên chém xuống, “Soạt” một tiếng, cánh tay trái đã rơi xuống đất, vẻ mặt vẫn trơ lạnh như cũ.
Lão vận công cầm máu nơi vết thương, cúi xuống bồng Quý Thế Phương lên, phi thân phóng đi.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, đoạn quay sang Dương Thu Phong nói:
- Huynh đài hãy nhớ lấy lời nói của mình, nhà tan thì không chốn nương thân, chủ mất thì ắt bị người hiếp đáp, vì sự sinh tồn của Vạn Liễu Bảo, các vị cần phải cố gắng nhẫn nhịn.
Đoạn liền giục ngựa phóng đi.
Thái độ và lời nói cùa chàng tuy từ đầu chí cuối hết sức lạnh lùng, nhưng mọi người đều cảm nhận được tấm lòng tình sâu nghĩa nặng của chàng.