Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 15 : Vì sắc đạo hành, ác đồ đền tội
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Đồi núi điệp trùng vô tận, lá vàng rơi đầy khắp đó đây, cảnh tượng thật tiêu điều hoang vắng, nơi đây chính là mặt Đông Nam của dãy núi Nhạn Đãng.
Ngọn Nam Phong cao vút tận mây xanh tuy đã nằm trong tầm mắt, nhưng khoảng cách còn bao nhiêu thì không sao ước lượng được.
Một con ngựa trắng như tuyết, cổ đeo chuông bạc đang tiến lên một khoảng đất bằng phẳng, trên lưng là một thiếu niên áo trắng rất anh tuấn nhưng vẻ mặt hết sức lạnh lùng, đăm chiêu ngửa mặt nhìn trời như đang nghĩ ngợi điều chi đó.
Tiếng chuông lảnh lót phá tan hẳn không khí tĩnh mịch nơi hoang sơn, chẳng mấy chốc con ngựa trắng đã đặt chân lên khoảng đất bằng phẳng ấy.
Thiếu niên áo trắng ghìm cương dừng ngựa lại, hạ mắt xuống nhìn về phía ngọn Nam Phong nơi xa, đưa tay trìu mến vỗ lên cổ ngựa mồ hôi nhễ nhại, giọng dịu dàng nói:
- Hồng Ảnh, hãy nghỉ ngơi lát đã, cùng lắm một ngày một đêm nữa là chúng ta đến Lãnh Vân Quán rồi.
Đoạn tung mình xuống ngựa, xếp bằng ngồi xuống một tảng đá.
Ánh nắng cuối thu đã bị mây che khuất, ở trên núi cao này chẳng những không cảm thấy nóng, trái lại còn có phần lành lạnh.
Thiếu niên áo trắng khẽ thở phào, ngoảnh lại nhìn con ngựa trắng đang nguẫy đuôi hóng gió, khóe môi chàng hé nở một nụ cười thân thiết, vừa định lên tiếng nói...
Bỗng, một giọng cười thô lỗ và tàn ác từ dưới núi ngay đối diện vang lên:
- Ha ha... tiểu tử, ngươi còn trẻ mà miệng lưỡi cũng khá ương ngạnh đấy.
Tiếp đến là một giọng thấp trầm nói:
- Lão tam, điều càng lạ lùng hơn nữa là mẹ kiếp tên tiểu tử này chẳng có đến sức trói gà.
Tiếng đầu tiên lại nói:
- Lão tứ khoan vội tâng bốc hắn, chờ khi nào hắn đi qua được hai trượng đinh đất hẵng hay!
Đoạn buông tiếng cười vang đầy tàn ác.
Vân Dật Long khẽ chau mày, chậm rãi đứng lên, nắm lấy dây cương nói:
- Hồng Ảnh, nơi đây lại sắp có trò hay diễn ra nữa rồi!
Khoảng cách hơn hai mươi trượng chỉ thoáng chốc đã đến nơi, Vân Dật Long dắt bạch mã đến đứng dựa vào một cây bách, đưa mắt nhìn xuống thung lũng. Những thấy thung lũng này có hình dạng như một chiếc thau, rộng chừng bốn mươi mẫu, xung quanh triền núi mọc đầy những ngọn tùng thấp, cây cỏ xanh um. Phía Nam thung lũng có một gian nhà vách đá mái lá, trước cánh cửa màu tím được lát bằng đá xanh trải dài tận bờ sông, cảnh sắc thật tao nhã và thanh tịnh.
Lúc này, trên bãi cỏ bằng phẳng trước nhà, đông tây năm người đang đứng đối mặt nhau, khoảng cách chừng hai trượng. Giữa khoảng cách ấy rãi đầy đinh nhọn thành một đường rộng hai thước, đinh được vót bằng nhánh tùng dài cỡ một tấc.
Phía đông là hai gã đại hán mặt mày hung tợn, đứng hai bên kềm giữ một thư sinh mày thanh mục tú tuổi chừng hăm bảy hăm tám, giày vớ dưới chân chàng thư sinh đã cởi ra, tựa hồ con đường trải đinh là để dành cho chàng ta.
Phía nam là một hán tử trang phục võ sinh ra chiều rất kiêu ngạo, khá anh tuấn nhưng sắc mặt trắng nhợt, hai mắt lão liêng bất định, không như người chính phái. Tay phải y nắm giữ một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang đầu bù tóc rối, tay trái nắm giữ một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi, thần sắc y ra chiều rất đắc ý.
Vân Dật Long ánh mắt dừng lại trên gương mặt dễ thương của cậu bé, lẩm bẩm một mình:
- Xem ra cậu bé còn may mắn hơn ta nhiều!
Bỗng nghe gã võ sinh cao giọng nói:
- Lục Tùng Thanh, hai trượng đường đinh không phải là một khoảng cách ngắn, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Chàng thư sinh ngạo nghễ ngẩng lên nói:
- Miễn là các vị hảo hớn giữ đúng lời hứa, Lục Tùng Thanh tin là có thể đi qua hai trượng đường đinh này.
Gã võ sinh thoáng biến sắc mặt, bỗng cười vang:
- Ha ha... can đảm lắm, nhưng mà vì một người xinh đẹp như hoa thế này, bổn thiếu gia tin là cũng có thể đi qua được, cho nên...
Lục Tùng Thanh sửng sốt:
- Công tử định nuốt lời ư?
Gã võ sinh cười nham hiểm:
- Bậy nào, ngươi xem bổn thiếu gia là hạng người gì hả?
Gã đại hán bên phải Lục Tùng Thanh bỗng quát:
- Quân hèn mạt, ngươi có nghe nói đến Đông Thiên Môn trong Tứ Đại Thiên Môn chưa?
Lục Tùng Thanh ngơ ngác lắc đầu:
- Tại hạ chưa từng nghe bao giờ, nhưng chư vị hảo hớn đều là những vị anh hùng có danh vọng, hẳn không đến nỗi thất tín chứ?
Gã võ sinh cười khảy:
- Bổn thiếu gia xưa nay nói là giữ lời, nhưng phải có một điều kiện phụ, khi đi trên đường trải đinh, ngươi không được chau mày hoặc tỏ vẻ đau đớn, bằng không, hắc hắc, đừng trách bổn thiếu gia tàn ác.
Lục Tùng Thanh mặt co giật ra chiều bi phẫn, hồi sau bỗng cười dài:
- Ha ha... vẻ mặt đâu có bằng chứng, hoàn toàn do ở các vị quyết định cả. Lục Tùng Thanh này lánh đời đưa vợ đến đây, hai vợ chồng nương tựa nhau sinh sống, những tưởng sẽ được trọn đời bầu bạn với rừng xanh nước biển, ngờ đâu trời giáng tai họa, định mệnh đã sắp bày Lục Tùng Thanh này phải như vậy, chẳng oán trách được kẻ khác, hai vị hảo hớn buông tay ra đi!
Thiếu phụ bị gã võ sinh kềm giữ nghe chồng nói vậy không khỏi nghe lòng se thắt, gào khóc lên nói:
- Thanh ca... là một thư sinh, làm sao chịu được sự khổ sở thế này? Các vị cũng đều có vợ con, đành lòng nào lại bức hại hai vợ chồng bần hàn này chứ?
Gã võ sinh cười dâm dật:
- Hắc hắc... người đẹp, ta đành lòng nào lại đi hãm hại nàng kia chứ? Bây giờ nếu nàng mà ưng thuận điều kiện của ta, tức khắc sẽ trở thành một phu nhân cao quý, sống trong giàu sang sung túc, vinh hoa phú quý bất tận. Còn ngược lại nếu Lục Tùng Thanh mà thất bại nàng cũng sẽ thân bại tại đây, khó giữ vẹn sự trong trắng, lại còn thêm hai mạng một chồng một con, nàng nên suy nghĩ cho cặn kẽ, hắc hắc!
Hai người đối đáp rất nhanh, Bốc Hoài Nghĩa lúc này vẫn chưa quyết định nên đi hay ở.
Vân Dật Long chầm chậm quay người lại nói:
- Họ Bốc kia, ngươi đã chọn lấy con đường chết!
“Soạt” một tiếng, Bốc Hoài Nghĩa cởi bỏ áo ngoài, trên lưng hiện ra một mảnh gương đồng dài chừng ba thước và rộng hai thước, cười sắc lạnh nói:
- Họ Vân kia, lúc này mà nói đến việc sống chết, bổn thiếu gia thấy còn quá sớm.
Đồng thời đã cởi mảnh gương đồng trên lưng xuống, đưa tay từ sau gương kéo mạnh, rút ra một chân thép rỗng, dài chừng ba thước.
Vân Dật Long thoáng kinh ngạc, lạnh lùng nói:
- Vân mỗ đã thấy nóng ruột rồi đấy, bốn tên thủ hạ của ngươi đã lên đường lâu rồi kia mà!
Bốc Hoài Nghĩa vốn e sợ Vân Dật Long, không dám bảo chàng tuốt kiếm, nghe vậy liền nói:
- Ngươi hãy chuẩn bị đi!
Vân Dật Long cười khảy:
- Các hạ ra tay sẽ rõ ngay!
Bốc Hoài Nghĩa buông tiếng quát vang, gương đồng vung động, lập tức phản xạ ra năm sáu cái bóng Vân Dật Long, đồng thời lao tới quát:
- Nằm xuống ngay!
Mảnh gương đồng đã từ trên giáng xuống.
Sự phản xạ của gương có thể gây rối loạn tai mắt địch thủ, tuy là hư ảnh, song trong khi giao đấu thân thủ cực nhanh, chẳng dễ gì nhanh chóng phân biệt ra được, quả là một món binh khí kỳ tuyệt.
Vân Dật Long lúc này đã hiểu ra tác dụng của gương đồng, không khỏi giật mình thầm nhủ:
- Thì ra gương đồng có tác dụng như vậy, mình phải hết sức cẩn thận mới được.
Đoạn chàng không hoàn kích, tung mình lùi sau hơn tám thước.
Bốc Hoài Nghĩa thấy vậy lòng tin càng gia tăng, trong tiếng quát vang lại lao đuổi tới, chớp nhoáng gương đồng đã tạo ra mười tám mặt gương, phản xạ ra mười tám bóng người Vân Dật Long, đồng thời hữu chưởng đã thừa cơ dồn đầy công lực.
Vân Dật Long hữu chưởng vung lên, bỗng thấy mười tám người cùng lúc vung chương công kích mình, chàng giật mình kinh hãi, vội thu chưởng về và lại tung mình lùi sau năm thước.
Bốc Hoài Nghĩa thấy vậy càng thêm đắc ý, trong tiếng cười gằn đã như bóng theo hình đuổi tới.
Vân Dật Long nhíu mày, định thần chú mắt nhìn những mảnh gương đồng từ bốn phương tám hướng ập tới, không ra tay mà chỉ lẳng lặng quan sát động thái của Bốc Hoài Nghĩa.
Bốc Hoài Nghĩa tay phải sớm đã vận đầy công lực, thấy vậy tưởng Vân Dật Long đã bị ảo ảnh của mình làm cho hoang mang bối rối, lòng vô cùng đắc ý, nhưng không ra tay ngay, buông tiếng cười âm trầm nói:
- Tưởng đâu “Bạch Kiếm Linh Mã” có chi kinh người, thì ra cũng chỉ có vậy mà thôi.
Trong khi ấy mặt gương giăng đầy bốn hướng, phản xạ vô số bóng hình Vân Dật Long.
Lục Tùng Thanh nghe nói giật nảy mình, bất giác ngoảnh lại nhìn, những thấy bóng gương trùng trùng lớp lớp, chẳng thấy Vân Dật Long đâu cả, y không biết võ công, thấy vậy liền cả kinh buột miệng kêu lên:
- Ô, Vân công tử nguy rồi!
Thiếu niên áo trắng đang theo dõi Văn Lan Quân bó thuốc, thản nhiên cười nói:
- Hãy yên tâm, với tài cán như Bốc Hoài Nghĩa, chẳng làm gì được Vân đệ đâu.
Lục Tùng Thanh nghe nói chắc chắn như vậy, không khỏi bán tín bán nghi hỏi:
- Công tử... có quen biết với y sao?
Thiếu niên áo trắng khóe môi nở nụ cười kiêu hãnh, gật đầu nói:
- Vâng! Tại hạ đã quen với y năm sáu hôm trước, nhưng hiện tại thì y không nhận ra tại hạ, tại hạ nói ra y là ai thì nhị vị cũng không biết, y là một vị thiếu niên anh hùng tài ba lỗi lạc. “Bạch Kiếm Linh Mã” vừa xuất hiện đã chấn động toàn thể võ lâm. Tuy tuổi y còn trẻ, nhưng cõi lòng thì gánh vác trọng nhiệm hơn bất kỳ một người nào khác.
Đến những tiếng sau cùng chàng ta gần như là tự nói một mình.
Văn Lan Quân ngẩng lên, vẻ kính phục hỏi:
- Song thân của Vân công tử hẳn rất lấy làm hãnh diện vì có được một người còn xuất sắc như vậy.
Thiếu niên áo trắng mặt bỗng phớt vẻ ưu sầu, lắc đầu nói:
- Y đã không còn gia đình, hoàn toàn sống vì hận thù, nên y luôn nhìn người trong giới giang hồ với ánh mắt căm thù, bởi họ đã hủy diệt gia đình y lúc y còn bé, cướp mất của y tất cả, do đó, người trong giới võ lâm đã xem y như là một sát thần, bởi chưa từng một ai sống sót dưới tay y.
Vợ chồng Lục Tùng Thanh cùng với vẻ thương hại nói:
- Thì ra Vân công tử là người bất hạnh như vậy, thảo nào lúc giết người đã bình thản đến thế. Ôi! Công tử hãy tìm cách xoay chuyển tư tưởng tiêu cực ấy, để Vân công tử biết thương lấy bản thân, bởi công tử hiểu y hơn.
Thiếu niên áo trắng mắt ươn ướt, chầm chậm đứng lên, gật đầu lẩm bẩm:
- Phải, nếu không phải vì y thì ta đâu có đến đây!
Đoạn đưa mắt nhìn về phía trận đấu, lập tức hoảng hốt kêu lên:
- Vân đệ...