Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 17 : Hổ báo cản đường, nguyên hung hiện thân

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long liền ngước nhìn lên cây, quả thấy trên một ngọn cổ tùng cách ngoài hai trượng có hai con kim tiền báo to lớn đang trong tư thế sẵn sàng tấn công.



Chàng thản nhiên cười, nhẹ vỗ lên cổ ngựa, nói:



- Hồng Ảnh, đi nào.



Linh Mã khẽ hí một tiếng, vừa định cất bước, bỗng nghe Triển Ngọc kinh ngạc nói:



- Vân công tử có tin là hổ và báo có thể cùng ở chung một chỗ không?



- Có thể nơi đây là nguồn nước của chúng, vì vậy đã ngẫu nhiên cùng có mặt cũng nên.



Triển Ngọc không đồng ý.



- Theo tại hạ suy đoán, chúng đã canh giữ ở đây từ lâu rồi.



Vân Dật Long biến sắc mặt, ghìm ngựa lại nói:



- Theo nhận xét của Triển huynh, chúng là phụng mệnh canh giữ tại đây?



Triển Ngọc nhẹ gật đầu:



- Chúng ta nên đi lối khác thì hơn.



Vân Dật Long nhíu mày:



- Đi lối khác ư? Phải chăng qua bốn con vật này Triển huynh đã nghĩ đến nhân vật kinh thiên động địa nào chứ gì?



Triển Ngọc thót người, nghĩ nhanh:



- Nếu mình mà nói ra chủ nhân của bốn con vật này, hẳn Vân Dật Long sẽ không chịu kém, xúc phạm đến hai tên ma đầu này lại tăng thêm hai kình địch nữa.



Đoạn bèn cười nói:



- Vân công tử, chúng chẳng phạm ta thì ta hà tất phạm chúng?



Vân Dật Long cười:



- Triển huynh muốn chỉ người hay thú?



Triển Ngọc đảo mắt nhìn quanh một vòng đoạn nói:



- Tất nhiên là chỉ thú rồi. Vân công tử, chúng ta còn có việc chính yếu, hà tất phải phí thời gian ở đây? Ta nên đi vòng thì hơn.



Vân Dật Long nhếch môi cười:



- Triển huynh cho là việc dọn dẹp chúng mất nhiều thời gian hơn là đi vòng ư?



Triển Ngọc đuối lý, không sao trả lời được. Trong khi ấy, Vân Dật Long đã giục ngựa tiến tới.



Linh Mã vừa cất bước, hai con kim tiền báo trên cây lập tức cùng phóng xuống, chặn mất đường thoái lui của Linh Mã và chầm chậm đi theo sau.



Hai con mãnh hổ cạnh khe nước lúc nãy cũng bắt đầu tiến đến.



Triển Ngọc hiểu rõ cá tính Vân Dật Long, thấy sự thế đã không còn vãn hồi được nữa, bèn vội nói:



- Vân công tử, e rằng chúng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian tại đây.



Vân Dật Long thản nhiên:



- Vân mỗ tin là không phải vì bốn con súc sinh này.



Triển Ngọc đưa mắt nhìn hai con mãnh hổ:



- Vâng. Vì chủ nhân của chúng.



- Chủ nhân của chúng hẳn là người rất có lai lịch.



Triển Ngọc chau mày, hai mắt lom lom nhìn vào hai con mãnh hổ phía trước đang thủ thế chực lao tới, nói:



- Công tử hẳn đã nghe nói Ác Hổ Hành Giả và Tàn Báo Tẩu rồi chứ? Biết bao người trong võ lâm đã chết dưới nanh vuốt của bốn con súc sanh này rồi.



Vân Dật Long giật mình, thầm nhủ:



- Thì ra hai lão quái vật ấy vẫn còn sống.



Song vẫn cười thản nhiên, nói:



- Hẳn là những người ấy cũng giống như chúng ta đây, trước không lối đi, sau có binh đuổi.



Bây giờ linh mã chỉ còn cách hai con mãnh hổ chừng bảy thước nữa thôi, như có phần khiếp sợ. Linh Mã bước đi rất chậm.



Đột nhiên trong rừng vang lên hai tiếng huýt quái dị, lập tức bốn con mãnh thú cùng cất tiếng gầm vang, rồi thì lao bổ vào hai người trên ngựa.



Triển Ngọc sớm đã chuẩn bị, trong tiếng quát lanh lảnh song chưởng đã tung ra với chiêu “Phi bộc nộ triều” (thác bay sóng dữ), xuất chưởng cực mạnh và phạm vi công kích rộng đến vài trượng, chứng tỏ không hề có ý khinh suất.



Vân Dật Long hai mắt nhìn về phía trước như chú tâm xem Triển Ngọc giao đấu với hai con mãnh hổ mà quên mất hai con kim tiền báo đang lao tới sau lưng.



Quả nhiên hai con mãnh hổ đã được huấn luyện. Triển Ngọc xuất chiêu tuy nhanh, nhưng chỉ có thể ngăn cản được thế công của chúng chứ chưa gây được tổn thương.



Vân Dật Long thấy vậy cười nói:



- Triển huynh đã nương tay rồi.



Vừa dứt lời, song chưởng bỗng vung ngược ra sau, nhắm đúng ngay đầu hai con kim tiền báo, tốc độ nhanh kinh người.



Ngay khi Vân Dật Long xuất thủ, trong rừng vang lên một giọng hơ hãi, quát to:




Máu từ nơi yết hầu của Tàn Báo Tẩu phun ra xối xả, lão trợn trừng đôi mắt lờ đờ nhìn Vân Dật Long, giọng khản đặc gắng gượng nói:



- Vân Dật Long, ngươi... đã nói đúng... đắc ý... không nên... lặp lại, hai ta... cuối cùng rồi... cũng táng mạng... trong tay “Bạch Kiếm Linh Mã”...



Nói đến đây, đầu ngoẻo sang bên, hai tay buông ra, người chầm chậm trôi theo khe nước chảy.



Vân Dật Long trông theo thi thể Tàn Báo Tẩu đến khi khuất khỏi tầm mắt, lại đưa tay áo lên lau vết máu nơi khóe miệng, thở hắt ra một hơi dài, chầm chậm quay người, phát hiện Triển Ngọc đang đứng bên cạnh, như không ngờ, Vân Dật Long thoáng ngẩn người, đoạn lạnh nhạt nói:



- Triển cô nương, Vân Dật Long đã không nhục mạng.



Triển Ngọc nhìn gương mặt trắng bệch của Vân Dật Long, hai dòng nước mắt chảy dài, nàng như tuyệt vọng run giọng nói:



- Vân đệ, sự hiểu lầm giữa chúng ta... e rằng... sẽ không bao giờ xóa bỏ được.



Vân Dật Long cười bình thản:



- Triển cô nương, Vân Dật Long không bao giờ ghi hận người của Triển gia đâu.



Triển Ngọc cười chua xót:



- Bởi vì Triển gia đã có ân huệ với Vân đệ... nên Vân đệ mới không ghi hận Triển Ngọc Mai này chứ gì?



- Vậy chứ cô nương còn muốn tại hạ nói gì nữa?



Triển Ngọc chầm chậm quay người, cười chua xót:



- Tôi muốn nghe tiếng nói của Vân đệ, nhưng e rằng kiếp này sẽ không bao giờ nghe được nữa, tôi đi đây.



Giọng nói nàng ngập đầy vẻ u oán lẫn tuyệt vọng.



Vân Dật Long thở dài não ruột:



- Đường núi gập ghềnh khó đi, Triển cô nương hãy cưỡi Linh Mã trở ra đi thôi. Từ đây đến Lãnh Vân Quán cũng chẳng còn bao xa, đưa Linh Mã theo có lẽ sẽ thêm phần bất tiện.



Triển Ngọc Mai nghe lòng trĩu xuống buồn bã nói:



- Rồi tôi trả Linh Mã cho Vân đệ tại đâu?



Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:



- Triển cô nương cứ cưỡi về Bằng Thành, nếu Vân mỗ có thể giải quyết xong việc và rời khỏi đây, sẽ phái người đến chỗ cô nương lãnh nó về.



Triển Ngọc Mai nhếch môi cười cay đắng:



- Vân đệ xua đuổi tôi thật sao?



Vân Dật Long cười ảo não:



- Triển cô nương...



- Triển Ngọc Mai! Vân đệ chưa bao giờ gọi tên tôi.



Vân Dật Long cười nhạt giọng:



- Triển cô nương, tại hạ thấy gọi như vậy là hợp lý hơn.



Triển Ngọc Mai xót xa:



- Như vậy có thể giữ được khoảng cách giữa hai người chứ gì? Một người con gái kiêu căng bướng bỉnh như tôi, ai mà muốn gần gũi phải không nào?



Vân Dật Long mặt thoáng co giật, hít sâu một hơi cố nén niềm kích động trong lòng, đoạn nói:



- Triển cô nương đã hiểu lầm rồi.



Triển Ngọc Mai kích động:



- Tôi không hiểu lầm đâu. Lòng tôi hiểu rất rõ, ngay lần đầu gặp gỡ thì Vân đệ đã căm ghét tôi rồi, chẳng qua vì tổ gia gia có ân huệ với Vân đệ... nên Vân đệ mới nhẫn nhịn và lượng thứ cho tôi. Tôi biết, Vân đệ không phải là người chịu nhường nhịn kẻ khác, nhưng riêng tôi lại ngoại lệ, vì lẽ gì Vân đệ lại đối với tôi như vậy? Vân đệ biết là bất công lắm không? Tôi... có gì khác với những người con gái khác, Vân đệ nói đi.



- Vâng, tại hạ quả đã nhịn nhường cô nương, nhưng không hẳn là đền ơn đáp nghĩa.



- Vậy chứ là vì lẽ gì?



Vân Dật Long nghiêm giọng:



- Là vì không muốn cho tấm lòng lương thiện trong trắng của cô nương bị Vân mỗ tiêm nhiễm, cô nương nên trở về với thế giới hòa bình và trong sáng của cô nương, nếu Vân mỗ mà tiêm nhiễm cô nương thì thật là một tội ác to lớn nhất trong đời Vân mỗ. Do đó, Vân mỗ những mong được gánh vác hết nợ máu cũ hai gia đình, đôi tay nhuốm đầy máu tanh của Vân mỗ sẽ đòi lại tất cả.



Triển Ngọc Mai để mặc cho hai dòng nước mắt tuôn rơi xối xả, đôi mắt mờ lệ đăm đăm nhìn vào mặt Vân Dật Long, trong lòng có rất nhiều lời muốn bày tỏ, song chẳng thể nào thốt ra được.



Vân Dật Long ngước lên nhìn trời:



- Triển cô nương hãy lên đường đi, tại hạ cũng phải đi rồi.



Đoạn chầm chậm quay người hướng về phía sơn khê.



Triển Ngọc Mai bỗng cất tiếng gọi to, tung mình phóng đến cạnh Vân Dật Long, tha thiết nói:



- Tôi không bao giờ xa rời Vân đệ đâu.



Đoạn nắm chặt hai vai Vân Dật Long.



Vân Dật Long sửng sốt, nghiêm mặt nói:



- Triển cô nương...



- Đừng gọi như vậy, hãy gọi tên tôi đi...