Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 18 : Bạch kiếm chủ thọ thương, thất kiệt hiệp hiện thân

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Vân Dật Long cười ảo não:



- Triển cô nương khích động quá rồi, trên đời có buổi tiệc nào mà không tàn, sớm muộn gì chúng ta cũng phải chia tay thôi.



Bao tình cảm chất chứa trong lòng bây giờ đã bộc phát, Triển Ngọc Mai quên mất sự tôn nghiêm của người con gái, chỉ nghĩ đến một điều là không thể rời xa Vân Dật Long, mặt nàng ràn rụa nước mắt, ngước lên với giọng van vĩ nói:



- Vân đệ, hai ta có thể không rời xa nhau, chỉ cần Vân đệ bằng lòng cho tôi đi theo cùng, tôi biết Vân đệ hãy còn ghi hận trong lòng, Vân đệ tôi biết phải giải thích sao đây? Mặc dù tất cả đều do sự hiểu lầm, nhưng đã trở thành sự thật. Vân đệ hãy trừng phạt tôi đi, chỉ có cách đánh mắng tôi thì tôi mới cảm thấy là Vân đệ quả thật không còn hận tôi nữa...



Vân Dật Long mặt có vẻ co giật kích động, sau hồi não nùng lắc đầu, khẽ vỗ lên bờ vai rung động của Triển Ngọc Mai, giọng thành khẩn nói:



- Vân mỗ rất hiểu nỗi lòng của cô nương lúc ấy, không bao giờ ghi hận cô nương đâu!



Triển Ngọc Mai vẻ mặt có phần tươi hơn, đăm đăm nhìn Vân Dật Long nói:



- Vân đệ... không ghi hận tôi thật ư?



Gương mặt kiều diễm của nàng lúc này trông thật tội nghiệp, Vân Dật Long bất giác định đưa tay lau nước mắt cho nàng, bỗng như nhớ ra điều chi đó, liền nén lại và vội rời mắt đi nơi khác nói:



- Thật, Vân mỗ không dối gạt cô nương đâu, hãy trở về...



Triển Ngọc Mai biết Vân Dật Long định nói gì, vội ngắt lời:



- Vân đệ biết tôi vui mừng đến nhường nào không?



Bỗng tựa đầu vào Vân Dật Long, vẻ mặt mơ màng nói tiếp:



- Kể từ lúc Vân đệ rời khỏi tôi tại Phong Hà Lĩnh, tôi đã quyết định phải truy tìm Vân đệ, nhưng biết Vân đệ gặp tôi nhất định sẽ lẩn tránh. Do đó, tôi cải dạng nam trang bám theo Vân đệ, mãi đến khi Vân đệ gặp hai vợ chồng Lục Tùng Thanh thì tôi mới tìm được cơ hội tiếp cận. Lòng đang vui mừng được cận kề bên Vân đệ, ngờ đâu đến đây suýt nữa tôi làm hại Vân đệ rồi. Vân đệ đâu hiểu, khi thấy Vân đệ động thủ với hai lão ma ấy, lòng tôi đã tuyệt vọng siết bao, đầu óc hoàn toàn trống rỗng...



Nghe Triển Ngọc Mai bày tỏ nỗi niềm Vân Dật Long đâu phải kẻ ngu ngốc mà không hiểu tâm ý nàng, nhưng chàng có thể đón nhận chăng? Chẳng phải không cảm mến nàng nhưng chàng còn đang có quá nhiều việc phải làm, biết bao nguy hiểm đang đợi chàng. Nghĩ đến ân đức tăng tổ nàng, và cũng vì cảm mến nàng, lý trí đã bảo chàng biết cần phải làm gì.



Vân Dật Long hít một hơi thật sâu, cố nén niềm xao động trong lòng khẽ nói:



- Triển cô nương, nếu suy nghĩ kỹ thì cô nương sẽ nhận thấy hành động của cô nương thật hết sức là không đáng, trên cõi đời này có ai thích gần gũi với một người hai tay nhuốm đầy máu tanh đâu, phải không nào?



Triển Ngọc Mai khẽ run người, chầm chậm rời đầu khỏi ngực Vân Dật Long, đăm mắt nhìn chàng, trịnh trọng nói:



- Vân đệ từng bảo là mình không bao giờ nói dối, vậy chứ trong lòng Vân đệ có đúng như lời đã nói không?



Vân Dật Long vội dời ánh mắt đi, thoáng ngẫm nghĩ rồi nói:



- Dù đúng hay không thì đó cũng là sự thật!



Triển Ngọc Mai thoáng ngẩn người:



- Vân đệ khéo nói lắm, nhưng dù Vân đệ có lảng tránh tôi cũng biết vì sao Vân đệ đã thốt ra những lời nói gây tổn thương đến lòng tự trọng của tôi như vậy, Vân đệ tin chăng?



Vân Dật Long không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng, chàng sợ ánh mắt rừng rực ấy sẽ thiêu rụi ý nghĩ của mình, cười nhạt nói:



- Triển cô nương bảo tại hạ tin gì?



Triển Ngọc Mai bỗng ré lên:



- Vân đệ hãy nhìn thẳng vào mắt tôi đi!



Vân Dật Long đành chầm chậm di chuyển ánh mắt vào mặt Triển Ngọc Mai, khi hai ánh mắt vừa tiếp xúc nhau, bỗng nghe Triển Ngọc Mai nói khẽ:



- Vân đệ, tôi biết... tôi biết vì thương tôi nên Vân đệ mới không muốn tôi theo Vân đệ vào sinh ra tử, do đó Vân đệ đã quên mất sự hiện hữu của bản thân, hạ thấp giá trị của mình, tìm đủ mọi cách để làm cho tôi căm ghét Vân đệ. Vân đệ, Mai tỷ đâu phải là kẻ ngu ngốc, vì vậy Mai tỷ đâu thể từ bỏ một người đã thật dạ thương yêu và luôn lo lắng cho mình.



Đoạn lại nhào vào lòng Vân Dật Long, ngước mắt lên lẩm bẩm:



- Vân đệ, ngay từ buổi đầu gặp gỡ là Mai tỷ đã hiểu rõ con người của Vân đệ rồi. Mai tỷ cảm thấy đã tìm được một người tri kỷ trong cõi đời mênh mông...



Nàng chầm chậm rúc đầu vào lòng Vân Dật Long.



Vân Dật Long khẽ vuốt vai Triển Ngọc Mai, lòng băn khoăn, buông tiếng thở dài nặng nề nói:



- Mai... Mai tỷ, ôi! Mai tỷ hiểu được như vậy cũng tốt, Mai tỷ theo Vân Dật Long ngàn dặm đến đây, Vân Dật Long cũng hiểu được nỗi lòng của Mai tỷ, nếu quả thật Mai tỷ hiểu cho Vân Dật Long, xin Mai tỷ hãy trở về Bằng Thành thì hơn.



Triển Ngọc Mai chẳng chút suy nghĩ, lắc đầu nói:



- Mai tỷ không sợ chết mà chỉ sợ sanh ly. Vân đệ, Mai tỷ chỉ cần còn một hơi thở, quyết không bao giờ xa rời Vân đệ.



Bỗng chỏi tay vào ngực Vân Dật Long dang ra, nghiêm mặt nói:



- Vân đệ hãy ngồi xuống mau!



Vân Dật Long ngạc nhiên:



- Sao vậy?



- Điều thương! Nghe lời Mai tỷ ngồi xuống mau, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi.



Vân Dật Long lùi sau một bước:



- Dật Long đâu có thọ thương.




Vẻ đắc ý trên mặt bảy người lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ kinh khiếp, có lẽ bây giờ họ đã hối hận là không nên hiện thân trước khi hiểu rõ lai lịch của thiếu nữ này?



Triển Ngọc Mai nhích gần Vân Dật Long thêm một bước nữa, với giọng dịu dàng nói:



- Vân đệ, Mai tỷ bắt lấy bọn họ để cho Vân đệ xét xử nhé?



Vân Dật Long lắc đầu:



- Vân Dật Long phải chính tay đòi lại món nợ máu mà họ đã mắc của Vân gia.



Triển Ngọc Mai chau mày, vẻ lo lắng nói:



- Thương thế của...



Vân Dật Long thản nhiên:



- Vân Dật Long đã quyết, Mai tỷ đừng nói nữa.



Triển Ngọc Mai vẻ thiểu não:



- Giữa chúng ta phân biệt rõ ràng đến thế sao?



Vân Dật Long kiên quyết:



- Vân Dật Long từ khi hiểu sự đã có lập trọng thệ là phải huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai, đòi lại nợ máu gấp trăm lần trở lên, Mai tỷ đừng ép buộc Dật Long nữa.



Cửu Nghi Thất Kiệt cùng đưa mắt ra hiệu nhau. Lão nhân hiện thân đầu tiên, người đứng đầu Thất Kiệt nói:



- Vân Dật Long, ngươi không hối hận chứ?



- Hối hận ư?



Vân Dật Long mắt giăng đầy tia máu, quét nhanh qua mặt bảy người bỗng ngửa mặt cười vang:



- Ha ha... Cửu Nghi Thất Kiệt, các vị đại hiệp duy trì chính nghĩa, lẽ ra các vị nên nghĩ đến thủ pháp đòi nợ của Vân mỗ trước mới phải...



Cửu Nghi lão đại cười khảy:



- Chỉ mình ngươi ư?



Vân Dật Long nghiêm giọng:



- Phải, chỉ mỗi mình Vân Dật Long này thôi!



Đoạn quay sang Triển Ngọc Mai nói:



- Mai tỷ hãy tránh ra xa đi!



Triển Ngọc Mai không yên tâm:



- Vân đệ, họ những bảy người, còn Vân đệ...



Vân đệ thản nhiên cười:



- Vân Dật Long hiểu rồi!



Triển Ngọc Mai lần lượt nhìn vào mặt bảy người, miễn cưỡng gật đầu cao giọng nói:



- Vân đệ cứ yên tâm đối phó, Mai tỷ canh giữ vòng ngoài, quyết không để họ trốn thoát đâu.



Đoạn tung mình phóng ra khỏi vòng vây của bảy người.



Cửu Nghi Thất Kiệt thấy vậy liền nghe lòng nhẹ nhõm, cùng khoát tay ra hiệu, chầm chậm siết chặt vòng vây.



Vân Dật Long lạnh lùng nói:



- Bảy vị không cần bảo vệ những nơi yếu hại toàn thân, Vân mỗ không để cho các vị chết một cách dễ dàng nhanh chóng đâu.



Cửu Nghi lão đại cười khảy:



- Ngươi đã quên mất nội thương của mình rồi!



Vân Dật Long rắn giọng:



- Vân mỗ rất hiểu thương thế của mình, chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã chưa phải bận tâm đến bọn cho săn tay sai các ngươi đâu, hãy cứ xông vào đi!



Cửu Nghi Thất Kiệt cùng đưa mắt nhìn nhau, qua đó dường như họ đã quyết tâm đại sự chi đó, Cửu Nghi lão đại bỗng cười to:



- Ha ha...Ngươi hãy xem thử có đáng không?



Vừa dứt lời song chưởng đã vung lên, kình phong cuồn cuộn như vũ bão, uy lực quả là kinh người.



Sáu người kia cũng cùng một lúc xuất thủ, hiển nhiên vừa rồi họ đã dùng hiệu là áp dụng phương pháp tốc chiến tốc quyết.