Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 19 : Nợ Máu Đền Bằng Máu, Thất Kiệt Tán Mạng

Ngày đăng: 03:23 22/04/20


Những thấy bóng chưởng chập chùng, kình phong như bài sơn đảo hải, tất đều tập trung vào các nơi yếu huyệt khắp người Vân Dật Long, uy thế thật là khủng khiếp.



Vân Dật Long nhếch môi cười, chân trái lùi sau nửa bước, người bỗng xoay nhanh như chong chóng, vung ra vô số bóng chưởng đón tiếp thế công của Cửu Nghi Thất Kiệt.



Thân thủ nhanh nhẹn tuyệt luân của chàng đã khiến Triển Ngọc Mai có phần yên tâm và đồng thời cũng khiến Cửu Nghi Thất Kiệt rung động tinh thần.



Cửu Nghi lão đại bỗng cất tiếng hú dài, bóng chưởng hư ảo đột nhiên biến thành thực chiêu, mặt lão thoáng vẻ cười ác hiểm.



Tiếng hú dài như tín hiệu của Thất Kiệt, lão đại vừa biến thế, chưởng chiêu của sáu người kia cũng liền từ hư trở nên thực, cùng lúc ập vào Vân Dật Long.



Triển Ngọc Mai thót tim, nàng nhận thấy rất rõ ràng Cửu Nghi Thất Kiệt đã hạ thủ nhằm nhược điểm lúc này của Vân Dật Long, đó là nội thương của chàng.



“Ầm, ầm...” tiếng vang động liên hồi, vòng vây bảy người bỗng túa ra bốn phương, cành khô lá úa cũng tung bay mịt mù khắp mấy trượng...



Cửu Nghi Thất Kiệt thảy đều vùng vẫy cánh tay tê dại, mắt rực hung quang chòng chọc nhìn vào giữa trung tâm, trong khi ấy Triển Ngọc Mai cũng lo lắng căng mắt nhìn.



Cành lá lần lượt rơi xuống đất trong bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt, cảnh vật rõ dần và sắc mặt Thất Kiệt mỗi lúc càng thêm tái nhợt, trong khi Triển Ngọc Mai vẻ mặt mỗi lúc càng tươi hơn.



Vân Dật Long vẫn bình yên, đứng tại chỗ, sát khí trên mặt và ánh mắt tàn bạo dường như càng mãnh liệt hơn, mặc dù sắc mặt chàng lúc này càng trắng bệt hơn.



Cửu Nghi Thất Kiệt cố định thần, cười khan hai tiếng, lạnh lùng nói:



- Lão phu thật không ngờ ngươi hãy còn đứng được.



Trong khi nói lão đã dồn đầy công lực vào hai tay.



Vân Dật Long nhếch môi cười:



- Ý nghĩ và chiến lược của tôn giá đều không chút tiến bộ, còn nhớ chăng? Mười mấy năm trước, các vị chính là đã đắc ý bằng chiến lược này tại dưới Chính Nghĩa Nhai, đúng không nào?



Cửu Nghi lão đại cười khảy:



- Chiến lược tuy xưa, nhưng theo lão phu thì áp dụng trong lúc này là rất thích hợp, đúng không vậy? Hãy tiếp chiêu.



Đoạn tung mình lao bổ tới, cũng như lần trước, bảy người xuất thủ cùng một lúc, khác chăng là lần này họ đều không sử dụng hư chiêu, thảy đều thẳng thừng tấn công.



Vân Dật Long buông tiếng hừ mũi, lại xoay người một vòng đón tiếp thế công của bảy người, cành lá cát bụi lại tung bay mịt mù, bỗng nghe lão đại quát vang:



- Xông vào tiếp!



Bóng người tản ra lập tức lại xúm lại, những chưởng lực hung mãnh như thác lũ cùng ập tới Vân Dật Long.



Thời gian lui và lại tấn công tới chỉ trong khoảnh khắc, hiển nhiên họ đã phát hiện thế chưởng thứ nhì của Vân Dật Long không còn mạnh như lần đầu nữa.



Vân Dật Long mặt bừng sát cơ ghê rợn, chưởng tâm chàng biến thành màu đỏ, nhưng khi tung ra lại tiêu tan theo ý nghĩ xoay chuyển trong lòng.



Tiếng “ầm ầm” lại vang lên liên hồi, cành lá càng tung bay nhiều hơn, trong khoảnh khắc Triển Ngọc Mai đã trông thấy Vân Dật Long chao người đi một cái.



Triển Ngọc Mai kinh hãi, buột miệng la to:



- Vân đệ, hãy sử dụng Viêm Dương Thất Huyễn...



Cửu Nghi Thất Kiệt nghe nói liền kinh hoàng tái mặt, không chờ Triển Ngọc Mai dứt lời đã cùng buông tiếng quát vang, lao vào vung chưởng tới tấp tấn công, hiển nhiên định không cho Vân Dật Long có cơ hội hoàn thủ.



Triển Ngọc Mai mặt hoa đẫm ướt mồ hôi, bất giác cất bước tiến đến gần trận đấu.



Nàng không trông thấy rõ tình hình Vân Dật Long trong vòng vây, nhưng như vậy càng khiến nàng lo lắng hơn.



Bỗng nghe một người trong số Thất Kiệt cười khoái chí:



- Ha ha... Vân Dật Long, xem ngươi còn chịu đựng được bao nhiêu lần nữa?



Triển Ngọc Mai thót người, bỗng nghe “soạt” một tiếng, liền theo đó là tiếng cười rền rĩ đầy đắc ý Thất Kiệt, tuy không nhìn thấy, song nàng cũng biết là Vân Dật Long lại thọ thương nữa rồi.



Lại nghe tiếng Thất Kiệt lão đại cười nói:



- Vân tiểu nhi, ngươi đã bộc lộ tài nghệ quá sớm, sớm để hôm nay tất cả đồng đạo đều cảm thấy bất an, do đó mới có ngày hôm nay.



Triển Ngọc Mai chững bước, đôi tay ngọc đã dồn đầy công lực, lòng như đã quyết, mắt u oán nhìn vào trận đấu lẩm bẩm một mình:



- Vân đệ, nếu Mai tỷ mà ra tay hẳn là Vân đệ sẽ hận Mai tỷ suốt đời, nhưng tình thế bắt buộc, chẳng còn cách nào khác hơn, chỉ vì Vân đệ mà thôi.



Đoạn chầm chậm đưa tay lên. Ngay khi ấy bỗng Vân Dật Long cất tiếng nói:



- Bảy vị đắc ý quá sớm, Vân mỗ chưa ngã xuống mà!



Thất Kiệt cùng cười vang, lão đại nói:



- Không sai, ngươi quả là chưa ngã xuống, nhưng... ha ha... chúng ta đều biết rất rõ, ngươi còn chịu đựng được mấy chiêu nữa?



Triển Ngọc Mai mắt rực sát cơ, quát to:



- Các ngươi phải chết!



Đồng thời đã tung mình lao vào trận chiến.



Ngay khi Triển Ngọc Mai vừa tung mình vào bỗng nghe Thất Kiệt cùng kinh hoàng hét lên:



- Ô! Trích Huyết... Kiếm!
Ngay khi ấy, một tiếng động khẽ vang lên từ sau một ngọn cây to cách ngoài mười trượng, liền sau đó là một giọng ồ ề nói:



- Hai người hãy đến đây!



Vân Dật Long chầm chậm đứng lên:



- Tôn giá không đi được nữa ư?



Triển Ngọc Mai vừa nghe nói có người sớm đã vận tụ công lực vào hai tay phòng bị ngờ đâu đã nghe đối phương nói:



- Phải, lão phu quả là không còn đi đứng được nữa!



Vân Dật Long suy nghĩ thật nhanh, bèn lạnh lùng nói:



- Vậy thì Vân mỗ đành phải đến mời tôn giá ra hội kiến rồi!



Đoạn liền sãi bước đi vào rừng. Triển Ngọc Mai thấy vậy cả kinh, vội nắm tay Vân Dật Long giữ lại và nói:



- Vân đệ, địch trong tối ta ngoài sáng, không nên đi vào!



Người trong rừng nghe nói vậy, vội với giọng uể oải nói:



- Nếu lão phu mà là kẻ địch của hai vị, trong tình trạng hiện nay, lão phu đâu dám lên tiếng.



- Nếu thính lực của Vân mỗ không kém, tình trạng của tôn giá hiện thời hẳn là không được khỏe lắm.



Vân Dật Long nói xong liền ngạo nghễ cất bước đi vào rừng.



Lúc này Triển Ngọc Mai cũng đã nghe rõ tiếng thở khó nhọc của đối phương, lòng hoài nghi cũng tan biến dần, bèn đi theo Vân Dật Long, song hai tay vẫn ngưng tụ công lực.



Người trong rừng thản nhiên đáp:



- Đúng vậy, lão phu quả có thọ thương chút ít!



Lần lượt chui qua kẽ hở của những dây leo từ trên cao thòng xuống, hai người đã đến ngọn cây to kia, như chẳng chút đắn đo, Vân Dật Long thản nhiên đi vòng qua, Triển Ngọc Mai thấy vậy liền lướt chéo ra năm thước đề phòng bị đột kích.



Cơ hồ cùng một lúc, ánh mắt hai người đều hướng vào một mục tiêu, thần sắc hai người lập tức biến đổi, Triển Ngọc Mai vội ngoảnh mặt đi nơi khác.



Một người áo xám toàn thân bê bết máu dựa nghiêng vào thân cây, một số vết thương sâu thấu đến xương, tuy mặt mày và bộ râu dài phủ ngực dính đầy máu không sao phân biệt được, song qua mái tóc bạc phơ cũng đủ biết đó là một lão nhân tuổi cổ lai hy.



Lão nhân mắt đờ đẫn nhìn Vân Dật Long, cười nói:



- Chàng trai quả là gan dạ, lão phu hết sức bội phục!



Vân Dật Long hít sâu một hơi, dằn nén niềm xao động trong lòng thờ ơ nói:



- Tại hạ rất tự tin vào sự phán đoán của mình!



- Ngươi tự tin quá!



- Tôn giá bảo tại hạ đến đây chỉ để nói những điều vẩn vơ đó hay sao?



Lão nhân thoáng ngớ người:



- Theo ngươi thì điều gì quan trọng nhất?



- Thương thế của tôn giá!



Lão nhân nhìn Vân Dật Long một hồi, đoạn lắc đầu nói:



- Ngươi tưởng lão phu gọi ngươi đến đây là để điều thương ư?



Vân Dật Long lạnh lùng:



- Con người ai cũng quý tiếc sinh mạng, tuy tôn giá không biết bọn này là bạn hay thù, song dẫu sao đó cũng là một tia hy vọng cầu sinh.



- Ngươi ít khi tin kẻ khác lắm thì phải?



- Đúng vậy! Tôn giá hãy cho biết thân phận đi, Vân mỗ không bao giờ phải tốn nhiều thời giờ đối với kẻ địch.



Ngay khi Linh Mã đi tới, vừa trông thấy Linh Mã, đôi mắt đờ đẫn vô thần bỗng vút qua một tia sáng kỳ lạ, vội nói:



- Có phải Linh Mã đó không? Chàng trai ngươi là ai?



Vân Dật Long vẫn lạnh lùng:



- Quả đúng là Truy Hồn Linh Mã mà mọi người trong giới võ lâm đều biết, tôn giá hẳn biết Vân mỗ là ai rồi chứ?



Lão nhân sửng sốt:



- Vậy ra ngươi là Vân Dật Long, chủ nhân đời thứ nhì của Bạch Kiếm Linh Mã mà giới võ lâm đang thịnh truyền gần đây.



- Tôn giá đã kinh sợ phải không?



Lão nhân bỗng cười vang:



- Ha ha... Quả đúng là xả sinh thập tử tìm chẳng thấy, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp tại đây. Ha ha...