Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 20 : Giả thiên chưởng, tri kỷ vừa gặp nhau đã qua đời
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Vân Dật Long lạnh lùng nhìn lão nhân áo xám, thần thái vẫn hết sức bình thản.
Triển Ngọc Mai bởi không nghĩ ra được nguyên nhân khiến lão nhân cười lên như vậy, nên nàng lộ vẻ căng thẳng, mắt cứ đảo nhìn quanh quất.
Lão nhân áo xám cười hồi lâu, bỗng ngưng bặt hỏi:
- Ngươi biết lão phu là ai không?
Vân Dật Long vẫn giọng lạnh lùng:
- Dù tôn giá là ai thì những vinh dự và tiếng tăm giờ đây cũng đã trở thành quá khứ rồi!
- Ngươi thử đoán xem lão phu đã thọ thương dưới tay bằng hữu hay kẻ thù của ngươi?
- Dù kẻ đả thương tôn giá là bằng hữu hay kẻ thù của Vân mỗ thì tôn giá cũng không đến nỗi vong mạng trong tay Vân mỗ, trừ phi...
Bỗng mắt chàng rực vẻ sắc lạnh, nói tiếp:
- Trừ phi chính tôn giá có dự vào cuộc vây đánh gia đình họ Vân ở dưới Chính Nghĩa Nhai khi xưa.
Lão nhân áo xám dùng cánh tay bị thương chỏi người lên một chút, nói:
- Ngươi không sợ lão phu nói dối sao?
Vân Dật Long như không hề suy nghĩ:
- Tôn giá trong khi nội thương trầm trọng mà còn cười nói điềm nhiên như vậy, theo nhận xét của Vân mỗ, tôn giá hẳn là một nhân vật có danh vọng trong giới võ lâm.
Lão nhân mắt lại ánh lên vẻ kỳ lạ:
- Có lẽ cơ trí thâm trầm của ngươi cũng là một trong số nguyên nhân đã khiến Chính Nghĩa Nhai và toàn thể võ lâm kinh tâm động phách, nhưng ngươi còn sót một điều lão phu đã là kẻ sắp chết, không cần thiết tham sống thêm chốc lát mà để tiêu tan một đời danh vọng.
Giọng nói của lão tuy uể oải, song vẫn hết sức rõ ràng và rắn rỏi.
Vân Dật Long cười khảy:
- Khoảng cách giữa sự sống và chết có thể thay đổi lắm chứ!
Lão nhân nhìn chằm chặp Vân Dật Long một hồi mới nói:
- Chàng trai, nếu ngươi mà biết lão phu là ai, nhất định không nói một cách quả quyết như vậy đâu. Bởi lẽ, trên cõi đời cũng có vết thương không chữa trị bằng nội công thường được.
Vân Dật Long thoáng biến sắc, nhẹ giọng nói:
- Trừ phi tôn giá lục phũ ngũ tạng đã rời khỏi vị trí.
Lão nhân cười:
- Không sai, ngươi đã đoán đúng.
Vân Dật Long và Triển Ngọc Mai đều sững sờ. Vân Dật Long nhếch môi cười, không để lộ nỗi hoài nghi trong lòng ra ngoài mặt, nhưng Triển Ngọc Mai thì không dằn được, với ánh mắt hoài nghi nhìn thẳng vào mặt lão nhân.
Lão nhân lướt nhìn hai người:
- Hai người lấy làm lạ sao mà lão phu còn sống được phải không?
Vân Dật Long cười nhạt:
- Có lẽ danh hiệu của tôn giá có thể chứng minh được.
- Không sai, ha ha... nếu như lão phu chính là “Già Thiên Chưởng” (bàn tay che trời) Bốc Thế Long, chẳng hay hai người tin được chăng?
Vân Dật Long sửng sốt, Triển Ngọc Mai buột miệng nói:
- Tiền bối chính là Già Thiên Chưởng trong hai người chưởng Trung thánh và Trung Kiếm Long ư?
Trong khi nói người bất giác đi tới.
“Già Thiên Chưởng” Bốc Thế Long não nùng gật đầu cười:
- Nếu biết lão phu vừa từ trong Lãnh Vân Quán ra đây chưa đầy một canh thứ, có lẽ hai người càng lấy làm lạ hơn nữa.
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, đoạn nhếch môi cười dịu giọng nói:
- Cuộc đối thoại giữa chúng ta vừa qua có lẽ Bốc đại hiệp đã nghe cả rồi, giờ lấy làm lạ hay không chẳng phải là vấn đề cần thiết lắm.
Đoạn cất bước đến gần Bốc Thế Long.
“Già Thiên Chưởng” Bốc Thế Long liền hiểu ý cười nói:
- Chàng trai, ngươi đã có một gương mặt còn lạnh hơn sát thần thì không nên có một quả tim nóng bỏng, nếu không cứu được lão phu tấm lòng của ngươi há chẳng uống phí ư?
Vân Dật Long nhếch môi cười lạnh lùng:
- Thuốc chỉ chữa được bệnh không chết, Phật chỉ độ người hữu duyên, người không muốn tôn giá chết đâu phải chỉ có mỗi mình tôn giá.
Bốc Thế Long mắt ánh lên vẻ cảm kích, bỗng cười phá lên:
- Ha ha... có lẽ bây giờ lão phu phải cầu Phật độ cho rồi! Chàng trai, ngươi không phải là hòa thượng, nên lão phu cũng khuyên ngươi đừng tốn công phí sức nữa, hãy để dành thời gian nghe lão phu nói rõ nguyên nhân vì sao đã kéo dài sự sống đến bây giờ thì hơn.
Triển Ngọc Mai bỗng xen lời:
- Bốc tiền bối, ta hãy thử xem!
Bốc Thế Long bỗng sầm mặt:
- Lão phu rất hiểu thương thế của mình, khỏi nói nhiều nữa!
Độc Mãng cung kính vâng một tiếng, mặt đầy sát khí lạnh lùng nói:
- Lão phu chẳng những có điều muốn nói, không chừng còn phải lấy mạng ngươi nữa.
Vân Dật Long cười lạnh tanh:
- Đúng rồi! Hôm nay giữa chúng ta quả là không nên đôi co, hai bên cùng sống rời khỏi nơi đây. Tôn giá có gì hãy nói đi!
Độc Mãng thoáng dịu mặt, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, lão phu hỏi ngươi, tiểu thư của bọn ta đẹp hay không? Trên cõi đời này có anh sánh bằng không?
Vân Dật Long ngẩn người, bất giác lại đưa mắt nhìn thiếu nữ tay vàng. Lúc này mặt nàng vẫn còn phảng phất vẻ bực tức, song ánh mắt lại thoáng lộ vẻ bức thiết.
Vân Dật Long cười lạnh nhạt, ánh mắt lại quay về mặt Độc Mãng lạnh lùng nói:
- Mục đích của tôn giá chỉ là để hỏi câu ấy sao?
- Còn một mục đích nữa là để cho ngươi được gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Vân Dật Long cười nhạt:
- Thật không may, tôn giá đã tìm gặp một người không có khả năng thưởng thức, phen này thì ba vị chẳng những đã hoài công mà còn tự chuốc lấy những điều phiền phức không cần thiết.
Độc Mãng thoáng ngớ người, hoài nghi hỏi:
- Ý ngươi muốn nói là không biết phân biệt xấu đẹp phải không?
- Cũng có thể nói như vậy!
Hai lão nhân dường như thấy đây là lần đầu tiên mới nghe có người không nhận thấy được tiểu thư của họ là đệ nhất mỹ nhân, họ cùng thừ ra tại chỗ.
Thiếu nữ tay vàng mắt vút qua vẻ thất vọng, vẻ tức giận lại càng gia tăng.
Bỗng Độc Mãng quát to:
- Ngươi thật không phân biệt được xấu đẹp, vậy thì đôi mắt chó của ngươi thật là thừa thãi, để lão phu móc ra cho rồi!
Vừa dứt lời người như u linh lao bổ tới, nhanh như chớp vung tay, hai ngón trỏ giữa chĩa thẳng vào đôi mắt Vân Dật Long.
Vân Dật Long lẹ làng đưa chân trái ra sau, vụt quay đi nửa vòng tròn và hữu chưởng đã quét vào mạn sườn Độc Mãng, thân thủ nhanh khôn tả.
Như không ngờ chàng thiếu niên nho nhã này lại có võ công thông huyền như vậy, Độc Mãng một chiêu thất thế, lập tức giật mình kinh hãi, lúc này muốn tránh đã không kịp, trong lúc vội vàng theo phản ứng tung chưởng ra đỡ.
“Bình” một tiếng vang dội, Độc Mãng loạng choạng chúi sang bên trái bốn năm bước mới đứng vững lại được, mặt tức giận đến tái ngắt.
Vân Dật Long buông tiếng cười khảy:
- Độc Mãng, lão ngông cuồng tự tin quá!
Thiếu nữ tay vàng thoáng biến sắc mặt, ánh mắt lộ vẻ sửng sốt nhìn vào mặt Vân Dật Long, chợt trông thấy Linh Mã từ sau lưng chàng bước tới, bất giác nàng giật mình, mắt lại chằm chặp nhìn vào mặt Vân Dật Long.
Độc Mãng nghe Vân Dật Long gọi danh hiệu, lòng tuy kinh hãi, nhưng không nén được lửa giận, mắt rực sáng sát cơ quát:
- Tiểu tử, hãy thử tiếp thêm lão phu một chưởng nữa!
Đoạn vừa động thủ, bỗng nghe một giọng lảnh lót nói:
- Hãy khoan!
Độc Mãng lập tức lùi lại sau một bước, vẻ mặt hung hãn tiêu tan ngay, cung kính khom mình đứng yên.
Thiếu nữ tay vàng tha thướt tiến tới ba bước, nhoẻn miệng cười nói:
- Lão có biết là đang giao đấu với ai không?
Độc Mãng cung kính đáp:
- Lão nô không biết, hẳn là một tên hậu sanh mới bước chân vào giang hồ.
Thiếu nữ tay vàng cười thoải mái nói:
- Lão lầm rồi, người này chính là chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã Vân Dật Long danh chấn thiên hạ gần đây đã khiến toàn thể võ lâm thắc thỏm lo âu đấy.
Đoạn quay sang Vân Dật Long hỏi:
- Tiểu nữ nói có đúng không?
Vân Dật Long chính là tại hạ!
Độc Mãng và Song Hồ cùng giật mình, buột miệng nói:
- Hắn ta là Vân Dật Long ư?
Thiếu nữ tay vàng miệng mỉm cười:
- Vân đại hiệp, giới võ lâm đều gọi tiểu nữ là Kim Thủ Ngọc Nữ, Vân đại hiệp nghe nói bao giờ chưa?
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Cũng như cái danh “Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân” của cô nương, Vân mỗ đều mới nghe nói đến lần đầu tiên.
Lòng tự ái bị xúc phạm, thiếu nữ tay vàng nhướng đôi mày ngài, bỗng nhoẻn cười nói:
- Thanh uy của tiểu nữ làm sao bì nổi với Vân đại hiệp danh lừng tứ hải. Tuy nhiên, tiểu nữ không tự lượng sức mình, muốn được thọ giáo với Vân đại hiệp vài chiêu.