Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 21 : Nóng Lòng Vì Bằng Hữu, Độc Thân Lên Lãnh Vân
Ngày đăng: 03:23 22/04/20
Nơi đây cách Lãnh Vân Quán không xa nên Vân Dật Long đã nghĩ ba người này là từ đó đến, bèn cười khảy nói:
- Cô nương đã đến đây vì Vân mỗ, lẽ nào Vân mỗ lại để cô nương phải thất vọng!
Đoạn chậm rãi tiến tới hai bước lạnh lùng nói tiếp:
- Cô nương động thủ đi!
Thiếu nữ tay vàng cười khảy:
- Nghe đâu Vân đại hiệp thân hoài Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đã thất truyền hơn trăm năm qua, bổn cô nương có thể xin Vân đại hiệp sử dụng chưởng pháp ấy, để được mở rộng tầm mắt chăng?
- Ai cũng muốn tự bảo vệ sinh mạng của mình, khi nào thấy cần thiết, dù cô nương không bảo thì Vân mỗ cũng bắt buộc sử dụng thôi.
Vân Dật Long nói vậy rõ ràng không muốn mới khởi đầu đã sử dụng đến chiêu Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng.
Cái tên Kim Thủ Ngọc Nữ, Vân Dật Long tuy mới bước chân vào giang hồ chưa từng nghe nói tới, nhưng trong giới võ lâm hiện nay, nàng là một kỳ nữ hậu khởi lợi hại nhất. Sắc đẹp của nàng đã khiến những ai từng gặp khó có thể lãng quên, song võ công và sát khí của nàng lại khiến không ai dám gần gũi.
Những lời lẽ kiêu ngạo của Vân Dật Long không khỏi làm tổn thương nặng nề đến lòng tự trọng của Kim Thủ Ngọc Nữ, lập tức sát cơ lóe lên trong mắt nàng, cười sắc lạnh nói:
- Chỉ e là đến khi Vân đại hiệp muốn sử dụng kỳ học để bảo mạng thì đã muộn màng.
Vân Dật Long cười ngạo nghễ:
- Trên cõi đời này Vân mỗ chưa từng gặp cao nhân như vậy bao giờ.
Kim Thủ Ngọc Nữ nhướng mày, sát khí bừng dậy, tiến tới một bước nói:
- Vân đại hiệp đã chuẩn bị rồi chứ?
Song Hồ vừa thấy thiếu chủ toan động thủ, lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đăm mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn thoát tục của Vân Dật Long, thầm nhủ:
- Tiểu thư muốn giết y thật ư? Nếu ngay cả chàng ta mà cũng không xứng với tiểu thư thì trên cõi đời này còn ai lọt vào mắt xanh của tiểu thư nữa chứ?
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
- Cô nương cứ việc động thủ đi!
Đoạn vẫn lạnh lùng bình thản đứng yên bề ngoài chẳng chút vẻ gì là giới bị cả, song thật ra thì chàng đã dồn đầy công lực vào hai tay rồi.
Kim Thủ Ngọc Nữ thấy vậy càng thêm tức giận, bỗng quát vang:
- Hãy xem đây!
Liền tức thì chỉ thấy bóng vàng nhấp nhoáng, người đã đến trước mặt Vân Dật Long, thân pháp nhanh đến mức không tưởng nổi.
Vân Dật Long thấy vậy không khỏi giật mình, theo bản năng thụp vai xuống, vừa định xuất chưởng, chợt thấy ánh vàng chớp ngời, trước mắt hiện ra vô vàn bóng chưởng và bóng chưởng hư ảo khôn lường, kinh hãi buột miệng kêu lên:
- Dung Kim Chưởng!
Đồng thời lẹ làng lùi sau một bước, khoảng cách vừa đủ để chưởng tâm của Kim Thủ Ngọc Nữ không chạm tới được.
Song Hồ thấy Vân Dật Long chỉ thoái lùi một bước, hoảng kinh buột miệng nói:
- Gần quá!
Ngay khi ấy, bỗng nghe Kim Thủ Ngọc Nữ quát vang:
- Nằm xuống!
Hàng vạn bóng chưởng bỗng chốc chập lại thành một, như thoát khỏi tay bay ra nhanh như chớp, thẳng vào ngực Vân Dật Long.
Vân Dật Long nằm mơ cũng không ngờ đôi tay vàng của nàng lại có máy móc đến thế, nhất thời sơ ý đã khiến Vân Dật Long mất đi cơ hội tránh né lần hoàn kích, lần đầu tiên trong đời mặt chàng đã lộ vẻ kinh hãi.
Chưởng này Kim Thủ Ngọc Nữ vốn tung ra trong cơn thịnh nộ, nhưng khi nàng thấy Vân Dật Long không sao tránh được, sát cơ trong mắt bỗng chốc tan biến, nàng vội thu hồi công lực, kim chưởng lập tức chững lại ngay trước ngực Vân Dật Long.
Song Hồ thấy vậy liền đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm:
- Cũng còn may, cũng còn may.
Độc Mãng nghe vậy vô cùng thắc mắc, tiến tới hai bước nói:
- Lão nói gì cũng còn may? Chả lẽ không muốn tên tiểu tử ấy chết dưới tay tiểu thư sao?
Song Hồ buột miệng:
- Nếu xét cái tội mạo phạm tiểu thư của hắn thì quả là muôn thác cũng chẳng bù, nhưng nếu nghĩ về bản thân tiểu thư thì lão cũng không muốn hắn chết như ta thôi.
Độc Mãng ngẩn người:
- Ta không hiểu lão muốn nói gì cả!
- Trong hai mươi năm qua, kể từ khi vào Trung Nguyên đến nay, hai ta đã gặp hàng vạn thiếu niên, lão thử nghĩ lại xem có ai sánh được với hắn không?
Độc Mãng nghe nói liền đưa mắt nhìn Vân Dật Long, hồi sau dịu mặt nói:
- Hảo hán gia gia, đại hiệp khách hãy tha mạng tiểu nhân quả tình không biết, khi người ấy đến đây thì đã bị đưa lên đỉnh núi, bọn tiểu nhân là người của Lãnh Vân quán hạ viện đâu có biết được.
Vân Dật Long nhận xét qua thần thái của gã đại hán này, biết là hắn không nói dối, bèn quát hỏi:
- Hạ viện nằm ở đâu?
Gã đại hán Vân chỉ tay về phía cạnh rừng nói:
- Hạ viện nằm ở phía xa ngọn núi kia, họ đang bàn bạc tìm cách đối phó với người của đại hiệp, có lẽ vẫn chưa ngủ.
- Hạ viện do ai chủ trì?
- Xuyên Vân Chân Nhân, đại đệ tử của quán chủ!
- Còn ai nữa?
Gã hán tử ngẫm nghĩ chốc lát:
- Nghe đâu Cái vương cũng có mặt và còn có rất nhiều người khác nữa, tiểu nhân nhất thời không nhớ ra được. Đại hiệp tiểu nhân vốn không hề có ý đối phó với đại hiệp, xin đại hiệp tha mạng sống cho.
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Nếu Vân mỗ tha cho ngươi thật là hết sức có lỗi với những người phụ nữ thật thà chất phác đã bị hãm hại ở miền trại ngoại.
Đoạn vung tay bổ chưởng thẳng xuống
Gã đại hán kinh hãi hét to:
- Cứu mạng …
Chữ “với” chưa thốt ra khỏi miệng thì đã bị Vân Dật Long bổ chết ngay.
Đêm tĩnh lặng, tiếng hét vang đi rất xa, ngay tưc khắc mười mấy bóng đen khác đã xuất hiên trên đỉnh núi đối diện, cùng phóng nhanh về hướng này.
Vân Dật Long thoáng giật mình thầm nhủ:
- Thì ra chủ lực phòng vệ là ở trên núi, qua thân pháp của những người này, Lãnh Vân Quán quả chẳng dễ đối phó.
Trong khi ấy nhưng người kia đã đến gần rừng.
Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh thật nhanh, đoạn cúi xuống chập lấy thi thể gã hán tử ném sang bên phải, tử thi bay vút qua ngọn cây, mang theo tiếng cành cây gãy răng rắc.
Lập tức ngoài rừng có tiếng hét to, phía bên phải đuổi theo mau!
Vân tức bóng người thấp thoáng. lục tục đuổi theo về hướng tử thi gã đại hán.
Vân Dật Long Vân phi thân về phía bên trái, vòng qua ngọn núi quả thấy một đạo quán hết sức hùng vĩ.
Vân Dật Long quét mắt nhìn, nhưng thấy khắp nơi đều có bóng người, biết khoảng cách năm sáu mươi trượng khó bề lén lút vượt qua, chàng thầm nhủ:
- Đã đến nước này, đành phải dùng võ lực xông vào thôi!
đoạn bèn phi thân thẳng tiến về phía đạo quán, chỉ một cái tung mình đã vượt qua hơn bốn mươi trượng.
Bỗng có tiếng la to:
- Có người xâm nhập đạp quán.
ngay khi đó Vân Dật Long đã phi thân lên đến mái đạo quán, Vân thì xung quanh vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, tất cả đều tiến tới bao vây về phía Vân Dật Long.
Bỗng trong đạo quán vang lên một giọng hùng hồn quát:
- Trên mái nhà có cao nhân nào đó?
Vân Dật Long Vân nhận ra ngay người lên tiếng, chàng buông tiếng cười khảy, phi thân vào sân viện ngẩng nhìn vào trong, những thấy trên Tam Thanh Điện bàn ghế la liệt, có chừng ba mươi người hiện diện, bèn cười khảy nói:
- Cái Vương, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!
Đoạn thản nhiên cất bước vào đại điện.
Cái Vương trông thấy Vân Dật Long Vân đứng phắt dậy, buông tiếng cười dài:
- Ha ha … Vân Dật Long, rồi ngươi cũng đã đến.
Vừa nghe đối phương là Vân Dật Long tất cả mọi người trong điện thảy đều bất giác đứng dậy, nhiều người song sốt kêu lên:
- Vân Dật Long đó ư?
Lúc này Vân Dật Long đã đi đến trước cửa đại điện, chàng bước lên thềm cười khảy nói:
- Phiền các vị phải chờ lâu!
bấy giờ từ ngoài cổng ùa vào mấy mươi gã đại hán, trên tường và mái nhà cũng đông nghịt những gã đại hán đao kiếm lăm lăm trong tay.